Quan Thanh
Chương 235 : Làm chuyện tốt, không bị bêu danh
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
Bảy giờ sáng, Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Trương Kính Phú cùng với người của Ban tổ chức cán bộ đến tuyên bố bổ nhiệm đối với Lưu Ngạn.
Trong phòng hội nghị, vài vị ủy viên thường vụ và mấy vị lãnh đạo không phải ủy viên thường vụ đều nhìn Trương Kính Phú đang cùng đi đến với Tôn Cốc và Hạ Canh, trong lòng đều âm thầm có chút bồn chồn. Cũng khó trách bọn họ trong lòng bất an, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai tháng, số lần Trương Kính Phú đến Quy Ninh tuyên bố bổ nhiệm cán bộ cũng hơi quá mức thường xuyên.
Vừa mới đến bổ nhiệm An Tại Đào làm Trưởng ban truyền thông, sau đó lại đến bổ nhiệm An Tại Đào làm Phó bí thư huyện ủy, Bí thư kiêm chủ nhiệm khu kinh tế mới Tư Hà, điều đi hai Phó bí thư, rồi lần này lại đến lượt ai?
Không chỉ có bọn họ, cho dù là Hạ Canh hay Tôn Cốc, trong lòng cũng có chút buồn bực. Cái này là cái chuyện gì, Ban tổ chức cán bộ dăm bữa nửa tháng lại đến gây sức ép, coi bọn họ như trẻ con sao.
Ngay từ đầu, Tôn Cốc và Hạ Canh còn tưởng rằng ở thành phố điều đến một hoặc hai Phó bí thư huyện ủy. Dù sao sau khi Hạ Hầu Cường và Trần Đức Lệnh được điều đi, vị trí Bí thư Đảng - quần chúng và Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật vẫn đang để trống, công tác này lần lượt do hai người Tôn Cốc và Hạ Canh kiêm nhiệm.
Nhưng sau khi tiếp Trương Kính Phú mới biết là không phải như thế. Hóa ra là Trương Bằng Viễn muốn điều chuyển Lưu Ngạn.
Lưu Ngạn điều đi, đối với Tôn Cốc không vấn đề gì. Nhưng Hạ Canh lại có chút thất vọng. Lưu Ngạn tuy không dính dáng vào cuộc tranh đua quyền lực ở Huyện, nhưng dù sao cô cũng đứng cùng phía với An Tại Đào, mà An Tại Đào lại có khuynh hướng ủng hộ chính mình, chẳng khác nào "Hạ phái" ở Hội nghị thường vụ được thêm một phiếu của Lưu Ngạn. Hiện giờ Lưu Ngạn điều đi, "Tôn phái" và "Hạ phái" vốn dĩ vì sự thuyên chuyển của Hạ Hầu cường và Trần Đức Lệnh đã có sự chênh lệch lực lượng này lại trở về lực lượng cân bằng.
Trương Kính Phú ngồi ở giữa Hạ Canh và Tôn Cốc, y nhìn một lượt các vị lãnh đạo quen cũ ở Huyện, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lưu Ngạn thần sắc thản nhiên pha chút lạnh lùng, trong lòng âm thầm lắc đầu.
Cô gái này đẹp thì rất đẹp nhưng lại rất kiêu ngạo. Nếu không phải bởi bối cảnh quá mạnh thì e là khó có thể sống yên ở chốn quan trường. Trương Bằng Viễn muốn đưa cô đi chỉnh đốn lại Nhật báo Phòng Sơn cùng với tuyên truyền tư tưởng cho toàn bộ thành phố Phòng Sơn, chỉ sợ...
Lấy lại bình tĩnh, y cất cao giọng, nói:
- Các đồng chí, tôi nhận được sự ủy thác của lãnh đạo thành ủy, đến tuyên bố bổ nhiệm mới nhất của Thành ủy. Hội nghị thành ủy sau khi đã nghiên cứu, quyết định điều nhiệm đồng chí Lưu Ngạn, Ủy viên thường vụ huyện ủy Quy Ninh, Trưởng ban Tuyên giáo Huyện Quy Ninh làm Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Phòng Sơn, đồng thời kiêm nhiệm Tổng biên tập Nhật báo Phòng Sơn, Tổng biên tập báo chiều Phòng Sơn.
Lời này vừa nói ra, dưới khán đài lập tức ồn ào. Mọi người như thế nào cũng không thể ngờ được Lưu Ngạn sẽ được thăng quan.
Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy là cấp chính huyện, mà kiêm nhiệm Tổng biên tập cơ quan ngôn luận của Thành ủy, cái này đã đạt được thực quyền trong đơn vị cấp hai, coi như một chức quan béo bở. Trong thời gian không đến một nă, từ cán bộ cấp phó huyện nhảy lên cấp chính huyện, tốc độ này thực khiến người ta ngạc nhiên, thán phục.
Vài lãnh đạo huyện ánh mắt mơ hồ nhìn Lưu Ngạn, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Người phụ nữ này luôn kiêu ngạo, lạnh lùng, không kiêng nể ai cả, mọi người chẳng ai muốn đi chuốc phiền phức vào mình. Nguồn truyện: Truyện FULL
Báo chiều Phòng Sơn là một tờ báo con của Nhật báo Phòng Sơn, tổng biên tập chính là do một Phó tổng Nhật báo Phòng Sơn kiêm nhiệm, bởi vì sự kiện "tiền bịt mồm" mà cùng với Tổng biên tập bị miễn chức. Dựa theo lệ thường, Tổng biên tập tờ báo trực thuộc sẽ do Phó tổng biên tập tờ báo mẹ kiệm nhiệm, nhưng lần bổ nhiệm này, Trương Bằng Viễn không ngờ lại để Lưu Ngạn kiêm nhiệm cả, rất rõ ràng là không tín nhiệm bộ máy lãnh đạo của Nhật báo Phòng Sơn.
Lưu Ngạn tuy đã đến thành phố công tác nhưng mỗi ngày đều quay trở về Huyện. Cô 5h bắt đầu lái xe từ thành phố về, đến hơn 6h thì về đến nhà,trên đường mua chút đồ ăn, vừa vặn kịp trở về nấu cơm.
Tuy nhiên, mãi đến thánh giêng sau tết, An Tại Đào vì bận quá nên cơ bản không về nhà, ở luôn tại Thị trấn. Thời gian này, khu kinh tế Tư Hà đã bắt đầu bước vào giai đoạn hoạt động hiệu suất cao.
Công trình khu nông nghiệp sinh thái của công ty Dương Quang tiếp tục khởi công. Nhìn tiến độ công trình, hẳn là khoảng mùng 1 tháng 5 có thể chính thức đưa vào hoạt động. Lộ Binh trong thời gian này cũng ở suốt công trường.
- Phó bí thư An, ngài yên tâm, tôi lập tức báo cáo với Chủ tịch huyện Hạ, lập tức báo cáo.
Hạ Canh? Nghe Tô Quân vừa cố ý vừa vô tình để lộ tin tức, An Tại Đào có chút giật mình. Hắn vốn tưởng rằng Tôn Cốc đứng ở đằng sau ngáng đường, nhưng không ngờ lại là Hạ Canh.
Ông ta vì sao lại làm như vậy? Ông ta chẳng lẽ không biết đây là chuyện không thể làm sao? Làm như vậy thì kết quả không chỉ đắc tội với An Tại Đào, mà còn dễ dàng khiến cho lãnh đạo thành phố phản cảm. Ông ta là vì cái gì?
Hắn không biết, Hạ Canh đây là cố ý đợi hắn kết nối với mình. Thứ nhất, vận mệnh quyền lực ở huyện đã có sự thay đổi. Hạ Canh phát hiện An Tại Đào hình như có dấu hiệu hòa giải với Tôn Cốc, nên cảm thấy khẩn trương. Nhưng làm Chủ tịch huyện, ông ta cũng không thể mất mặt đi tìm An Tại Đào. Vì thế nên mới không cho Phòng Tài chính huyện chi tiền. Ông ta nghĩ An Tại Đào sẽ vì chuyện này mà tìm đến mình. Nhưng An Tại Đào cho đến nay vẫn chưa thấy đến. Cho nên, chuyện này đã kéo đến ngày hôm nay.
Chuyện này không phải là hiểu lầm. An Tại Đào gần đây bề bộn công việc, cũng không lo đến chuyện này. Trần Quốc Khánh cũng luôn một mình giao tiếp với phòng Tài chính huyện.
Ngẫm nghĩ một chút, An Tại Đào cũng dần hiểu được vài phần. Hắn cúp điện thoại, nói:
- Phó chủ nhiệm Trần, anh cứ về trước. Chiều nay tôi sẽ đến huyện một chút. Chuyện này không cần anh phải xen vào, tự tôi sẽ xử lý.
Trần Quốc Khánh cẩn thận quan sát sắc mặt An Tại Đào rồi lúc này mới cười ha hả:
- Được, tôi xin phép về trước. Tôi mới đến nên chưa quen thuộc với các đồng chí ở huyện. Có vấn đề gì khó khăn thì hy vọng Phó bí thư An sẽ ra mặt phối hợp giải quyết.
- Haha, không thành vấn đề. Phó chủ nhiệm Trần, anh cần phải chú ý một chút. Muốn công trình thi công an toàn, thì không được để xảy ra bất cứ sự số an toàn nào. Nếu xảy ra sự cố, thì chúng ta sẽ không thể giải thích được với lãnh đạo thành phố. Anh hiểu chứ?
An Tại Đào cười:
- Anh và anh Tạ gia đình đều ở thành phố, nếu ở lại thị trấn thì có chút không thích hợp. Hiện tại xe của chúng ta lại ít. Như vậy đi, cá nhân tôi cũng có xe, tôi trước hết sẽ giao xe của mình cho hai anh để làm phương tiện đi lại.
Trần Quốc Khánh trong lòng mừng thầm nhưng ngoài miệng lại từ chối:
- Như vậy sao được, Phó bí thư An. Chúng tôi ở lại thị trấn, cuối tuần về nhà thì cũng được rồi.
An Tại Đào cười ha hả:
- Được rồi, đừng khách khí nữa. Phó chủ nhiệm Trần, qua thời gian nữa anh sẽ biết cách đối nhân xử thế của tôi. Chỉ cần công việc không thành vấn đề thì những việc khác chúng ta có thể thương lượng.