Quan Thanh
Chương 246 : Đệ nhất cán bộ tiêu thụ, xúc tiến thị trường
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
Một mùi hương thơm ngát truyền đến lỗ mũi của An Tại Đào, bên tai vang lên tiếng kêu dịu dàng của Mạnh Cúc.
Hắn cố gắng mở to cặp mắt, nhìn ánh bình minh xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên giường. Mà trước mặt hắn là một khuôn mặt quyến rũ tràn đầy hạnh phúc.
Mạnh Cúc bày tay trắng nõn đang cầm một ly cà phê, cúi người xuống, phơi bày bộ ngực hơi có chút run rẩy. Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun màu trắng, bên trong không có mặc áo lót.
An Tại Đào nhớ đến tình cảm mãnh liệt điên cuồng trước đó, thần sắc hơi chút xấu hổ.
- Cúc tỷ!
Giọng của hắn hơi khàn khàn.
- Tiểu Đào, đừng nói gì cả. Cúc tỷ rất hạnh phúc, như vậy là đủ rồi.
Mạnh Cúc ngồi thẳng thân người, đưa ly cà phê qua:
- Uống chút cà phê cho tinh thần tỉnh táo đi. Sau đó đi rửa mặt, rồi ăn sáng. Cúc tỷ cho làm cho em bát mỳ thịt băm cùng với một chén canh.
An Tại Đào cảm thấy có chút chói mắt, đột nhiên kinh hô lên:
- Chết, Cúc tỷ, mấy giờ rồi? Sáng nay em còn có một hoạt động, không thể đến muộn.
- Không phải là hội chợ nông nghiệp sao? Hội chợ bắt đầu vào lúc 9h30, bây giờ là 8h30, đến kịp mà.
Mạnh Cúc dịu dàng nói:
- Tuy nhiên, cậu phải đến đúng giờ đấy.
Vội vàng ăn tô mỳ thịt băm cho Mạnh Cúc làm, rồi uống thêm một chén canh gà, An Tại Đào đang muốn rời đi thì Mạnh Cúc đột nhiên vòng tay ôm lấy eo hắn, tựa đầu vào lưng hắn, dịu dàng nói:
- Tiểu Đào, để chị đi cùng với em.
- Cúc tỷ, chị hiện nay đang là doanh nhân có tiếng ở thủ đô, đường đường là một bà chủ lớn của công ty An Hạ. Nếu bây giờ chúng ta công khai ra ngoài, em sợ sẽ….
An Tại Đào chậm rãi, xoay người ôm chặt lấy Mạnh Cúc, do dự hôn lên mặt cô rồi nói:
- Chiều nay em sẽ trở về!
- Được rồi, chị ở nhà chờ em!
Mạnh Cúc dù sao cũng không phải là thiếu nữ độ tuổi 20. Tuy rằng đã không còn là ngọc nữ nhưng cũng phân biệt đâu là nặng đâu là nhẹ. Biết An Tại Đào có hoạt động, bản thân mình xuất hiện cũng không tiện, cho nên cũng không đòi theo nữa.
An Tại Đào gật đầu, vỗ vỗ vai của cô rồi đẩy cửa bước ra. Hắn lái xe ra ngoài, nhưng khóe mắt lại phát hiện Mạnh Cúc mặc một chiếc áo thun đứng trên ban công nhìn xuống.
Dưới ánh mặt trời xuyên thấu, lắc lư dưới lớp áo thun mơ hồ hai điểm đỏ tươi và một chút rừng cây cối.
An Tại Đào trong lòng cảm thấy nóng bức, liền lập tức nhấn ga chạy đi.
Đầu tháng sáu, tiết trời nóng bức vô cùng. Mặt trời càng lên cao thì toàn bộ trung tâm triển lãm càng bị một màu vàng của nắng bao phủ. Bãi đậu xe bên ngoài trung tâm triển lãm đỗ đầy các loại xe. An Tại Đào thật vất vả mới tìm được một nơi đỗ xe cho mình.
Xuống xe, hắn hòa mình vào dòng người nhốn nháo, chậm rãi bước vào đại sảnh trung tâm. Tại cửa đại sảnh, đủ loại băng rôn biểu ngữ màu đỏ giăng xung quanh. Có một vài cái treo cao hơn tung bay trong gió, chúc mừng triển lãm nông sản diễn ra thành công.
Một khoảng trống phía trên trước cửa đại sảnh là nơi cử hành nghi thức khai mạc. Hàng nghìn người đến tham quan và các thương gia cùng với xí nghiệp vây quanh chật như nêm. Chính giữa là bọn quan viên mặc đồng áo trắng và quần tây đen, trước ngực còn cài hoa nhựa màu đỏ, thần thái thoải mái tươi cười.
Một cán bộ vóc dáng cao lớn khoảng 50 tuổi, xem ra hẳn là một lãnh đạo của Bộ Nông nghiệp. Sau khi ông ta nói xong, một nhóm cô gái trang phục sườn xám đỏ thướt tha mang theo dải ruy băng chậm rãi bước đến, đứng ở phía trước bọn quan viên. Một tràng pháo tay và pháo nổ chợt vang lên, bọn quan viên cầm cái kéo trong tay, cắt dải băng kết thúc nghi thức khai mạc.
Đám người dần dần tản đi. Một vài lãnh đạo của Bộ Nông nghiệp, vẫn do vị cán bộ hơn 50 tuổi kia dẫn đầu, chậm rãi đi dọc theo chiếc thảm đỏ, đi vào đại sảnh dưới ánh đèn flash của giới truyền thông.
An Tại Đào cũng hòa theo dòng người vào trong đại sảnh. Lộ Binh đã cho hắn biết, gian hàng triển lãm của khu kinh tế mới Tư Hà nằm ở bên trái. Hắn đi thẳng một đường, quả nhiên thấy được Lộ Binh cùng với một số nhân viên của công ty Dương Quang đang đứng xung quanh gian hàng triển lãm của mình. Còn các nhân viên của Phòng Xúc tiến đầu tư đang giăng biểu ngữ tuyên truyền. Nhưng Bành Quân thì lại chẳng thấy đâu.
Nói là gian hàng triển lãm, nhưng kỳ thật gọi là khu triển lãm thì thích hợp hơn. Chính phủ đã sắp xếp, mỗi một đơn vị báo danh tham gia triển lãm chiếm một khu vực khoảng 10m2, tự thân bố trí.
Tham gia triển lãm lần này là đẩy mạnh tiêu thụ và đề cao các sản phẩm nổi tiếng. Do đó các đơn vị tham dự triển lãm đều bố trí gian hàng của mình một cách công phu, trưng bày sản phẩm đặc sắc để hấp dẫn ánh mắt người xem.
Hơn trăm bồn hoa cây táo đã có kết quả, cao khoảng một thước, hình thức rất khác biệt, được trưng bày từng chậu một xung quanh gian hàng triển lãm của mình. Mỗi một chậu cây ăn quả được treo những dải ruy băng đầy màu sắc.
Dựa theo đặc điểm và ngoại hình của một chậu cây ăn quả để đặt tên cho từng chậu. Trên thân của mỗi cây đều được viết những cái tên thật mỹ miều.
Tham gia hội chợ lần này, An Tại Đào thống nhất, công ty Dương Quang sẽ tiến hành thay chậu của 400 chậu hoa cây táo bằng một loại chậu hoa sứ men xanh có giá trị.
Vừa có quả lại có chậu hoa tao nhã, rất có tác dụng thu hút ánh mắt.
- Bí thư An đến rồi!
- Bí thư An!
- Tiểu Đào, sao bây giờ mới tới, chúng tôi chờ cậu nãy giờ.
Nét mặt Lộ Binh hiện lên sự bất mãn, nhưng lại đột nhiên mỉm cười mờ ám nói:
- Tối hôm qua cậu….
Lời nói của y vừa thốt ra thì đột nhiên nhìn thấy sắc mặt An Tại Đào có chút âm trầm, liền ha hả cười gượng hai tiếng, không dám nói thêm lời nào.
- Bí thư An, anh xem biểu ngữ giăng như vầy được chưa?
Tiểu Triệu, nhân viên của phòng Xúc tiến đầu tư và Phó trưởng phòng Thu hút đầu tư Cổ Lam hai cô gái xinh đẹp bước đến, chỉ tay vào biểu ngữ mới được giăng lên.
An Tại Đào liếc mắt một cái, nhìn thấy bên trái tấm băng rôn viết "Địa linh nhân kiệt chậu hoa quả riêng một ngọn cờ". còn bên phải viết "Non xanh nước biếc nông nghiệp sinh thái tạo phúc nhất phương", ở giữa còn có "Phát triển mạnh kinh tế sinh thái".
- Cháu sao có thể đòi tiền của ngài được. Cái này không đáng là gì, ngài không chê là tốt rồi.
Triệu lão còn muốn nói cái gì thì Mạnh Cúc đã bước đến liền im lặng, cười nói với Mạnh Cúc:
- Được rồi, chúng ta chia tay nhau ở đây. Tiểu An, tôi hy vọng có ngày Tiểu Cúc sẽ dẫn cậu về nhà ăn cơm.
Triệu lão đầy thâm ý mà liếc mắt nhìn An Tại Đào rồi bước nhanh đi.
An Tại Đào trong lòng thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Mạnh Cúc.
Ngày 5 tháng 6, triển lãm hàng nông sản kết thúc. An Tại Đào và những người đi cùng cao hứng phấn chấn mà quay lại Phòng Sơn. Trong những ngày này, Mạnh Cúc cũng bay đến nước Mỹ.
Hành trình đến Yên Kinh, tấm biển khu kinh tế nông nghiệp sinh thái mới Tư Hà, cùng với chậu cây táo, lợi dụng "Phó bí thư Huyện ủy đến thủ đô bán cây táo" và "Đệ nhất cán bộ tiêu thụ, xúc tiến thị trường" đã bước đầu khai hỏa.
Những ngày tiếp theo, An Tại Đào đại diện cho khu kinh tế mới tiến hành đàm phán với các doanh nghiệp tư nhân thực lực phía nam, ước định ngày khảo sát thực địa ở Tư Hà. Mà công ty Dương Quang của Lộ Binh cũng đồng thời tiếp nhận được những đơn đặt hàng lớn, không chỉ là chậu cây táo mà còn có sản phẩm cây cát cánh. Mặc dù đến thủ đô để xúc tiến tiêu thụ là chậu cây táo nhưng sản phẩm cây cát cánh cũng được mang theo một ít.
An Tại Đào tin tưởng, việc tuyên truyền đầu tiên cho công tác thu hút đầu tư của khu kinh tế mới Tư Hà đã hoàn thành. Nếu không trải qua việc đầu cơ thì không thể dẫn nhập tư bản vào đầu tư. Như vậy, bất kể là phòng Xúc tiến đầu tư của khu kinh tế mới cố gắng như thế nào thì cũng như người mù đốt đèn mà thôi.
Nói như vậy thì An Tại Đào chỉ có hai con đường. Thứ nhất, lợi dụng quyền lực trong tay Trương Bằng Viễn, sắp xếp một số doanh nghiệp trong nước vào đầu tư. Thứ hai là lợi dụng mối quan hệ, cầu viện cha nuôi Tiếu lão ở nước ngoài.
Không hề nghi ngờ, nếu An Tại Đào mở miệng, Tiếu lão khẳng định sẽ không từ chối, lập tức phái người đến đầu tư ngay.
Sau khi trở lại huyện, An Tại Đào nhận được một tin tức tốt. Lương Mậu Tài thanh âm kích động gọi điện thoại đến, một công ty TNHH Đầu tư quốc tế Phú Thành ở Hongkong đã gọi điện thoại liên hệ với phòng Xúc tiến đầu tư, nói là rất có hứng thú với hạng mục công trình nông nghiệp sinh thái của khu kinh tế mới Tư Hà, yêu cầu mọi người gửi tài liệu cho bọn họ.
Sau khi trịnh trọng gửi lời mời đến khu kinh tế, giới chuyên môn đã yêu cầu An Tại Đào tổ chức một đoàn thể đi đàm phán với nhà đầu tư ở Hongkong.
An Tại Đào ngẩn ra:
- Công ty TNHH Đầu tư quốc tế Phú Thành ở Hongkong?
- Vâng, Bí thư An, đây là một công ty rất có thực lực. Tôi đã điều tra tình hình công ty này qua mạng. Công ty này đã đầu tư rất nhiều địa phương ở trong nước.
Thanh âm của Lương Mậu Tài có chút hưng phấn. Bận rộn bấy lâu, vất vả như vậy, rốt cuộc cũng đã có người tỏ ý muốn đầu tư vào, làm sao mà không hưng phấn chứ.
- Ồ!
An Tại Đào cười.
- Giới chuyên môn muốn tôi tổ chức đoàn thể đến đàm phán với nhà đầu tư Hongkong?
- Đúng vậy, Phó bí thư An, người ta nói rằng đã đọc rất nhiều tin tức về anh, nên đối với bản thân anh cũng rất có hứng thú.
Lương Mậu Tài cười ha hả:
- Phó bí thư An, anh hiện tại rất nổi tiếng đấy. Trên TV có nhắc đến anh.
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Như vậy đi, lão Lương, anh tiếp tục liên hệ với nhà đầu tư Hongkong, xác định lại một chút. Nếu bọn họ thật sự có thành ý đầu tư, chúng ta đến Hongkong một chuyến cũng không sao. Tuy nhiên, nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được mắc mưu.
Lương Mậu Tài khẩn trương đồng ý.
Khi về đến nhà đã hơn 6h chiều, Lưu Ngạn và An Tại Đào gần như là một trước một sau lái xe vào tiểu khu. Thấy An Tại Đào, Lưu Ngạn phải cố gượng không nhào vào lòng hắn, cùng hắn chậm rãi bước lên lầu.
Nhưng khi hai người vừa đẩy cửa bước vào thì bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng khóc trẻ con. Lưu Ngạn kinh ngạc nói:
- Sao lại thế này? Sao lại có tiếng khóc trẻ con thế?
An Tại Đào trong lòng cũng thắc mắc. Hóa ra là tiếng khóc từ trong phòng Trúc Tử vọng ra. Hơn nữa, tiếng khóc đó ngày càng lớn hơn.
Hắn bước vào phòng, nhìn thoáng qua, thấy Trúc Tử và một cô gái dáng người gầy yếu luống cuống tay chân mà chăm sóc đứa nhỏ.
Hắn lập tức nhíu mày, thở phào một cái rồi kêu lên:
- Trúc Tử, em ở đâu vậy?
Trúc Tử nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, theo bản năng mà đóng cửa phòng lại. Cô không dám nhìn trực tiếp vào gương mặt có chút âm trầm của An Tại Đào, sợ hãi đứng đó, run giọng nói:
- Anh, em….
- Sao lại thế này? Ở đây sao có đứa bé như vậy?
- Anh, em không dám nói…
Thấy Trúc Tử cứ quanh co, An Tại Đào muốn xông vào phòng của cô để xem, nhưng lại sợ tổn thương đến lòng tự trọng của Trúc Tử nên đành kìm nén xuống.
- Anh hung hăng mà làm gì?
Lưu Ngạn trừng mắt nhìn An Tại Đào, rồi kéo tay Trúc Tử:
- Trúc Tử, em hãy nói cho chị biết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chị thấy hình như bên trong còn có…
Trúc Tử có chút khẩn trương, nắm lấy tay Lưu Ngạn, run giọng nói:
- Chị Lưu Ngạn, bạn ấy không phải là người xấu, thật sự không phải là người xấu. Anh, đừng đuổi bạn ấy đi được không?