Quan Thanh
Chương 249 : Trần Duệ đến, Tôn Hiểu Linh bắt kẻ thông gian
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
Trở lại phòng làm việc, An Tại Đào nhấc điện thoại gọi Mã Hiểu Yến tới. Thấy không ngờ An Tại Đào chủ động tìm mình, trong lòng Mã Hiểu Yến còn hơi bất an. Từ đêm đó quá đi, tuy rằng cô cố gắng quên đi cảnh tượng kia, nhưng trong lòng vẫn sinh ra sợ hãi rất lớn đối với An Tại Đào.
Hơn nữa cô sớm là bỏ qua quan hệ với Tôn Cốc, đã không có hậu trường, ở khu kinh tế mới này, cô cũng chỉ có thể cụp đuôi làm người, mọi chuyện cẩn thận chặt chẽ, sợ An Tại Đào sẽ nhân cơ hội tìm cô phiền toái.
Cô chậm rãi đi vào phòng làm việc của An Tại Đào, kính cẩn đứng đó, cúi đầu nói:
- Bí thư An, ngài tìm tôi?
- Ừ. Bí thư Mã, khu kinh tế mới lập tức phải tổ chức đoàn thể đi Hongkong, đi bàn luận chuyện đầu tư với một công ty Hongkong, ừ, nghe nói trình độ Anh ngữ của cô không tồi, cô liền sắp xếp công tác trong tay một chút, đi Hongkong cùng đoàn.
An Tại Đào thản nhiên cười.
Hongkong?!
Mã Hiểu Yến vui vẻ trong lòng, tiếp theo lại tự giội cho mình một chậu nước lạnh:
- Bí thư An, tôi đã biết.
…
…
Lưu Ngạn đi Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy họp, tối nay không trở lại. Hơn 6h chiều, An Tại Đào lái xe về thị trấn, tới cửa Nhất Trung Quy Ninh đón Trúc Tử, sau đó liền mang theo Trúc Tử tới một nhà hàng của xã tên là "Tiểu Giang Nam", chuẩn bị cơm nước xong liền về nhà.
Nhìn ra được, nhà hàng này kinh doanh tốt lắm, ngoài cửa đỗ đầy xe con các màu. Đi vào đại sảnh, thấy chỗ ngồi gần như đều đầy, chỉ có hai chiếc bàn dựa gần cửa sổ còn trống. An Tại Đào mang theo Trúc Tử đi tới, vừa ngồi xuống gọi hai món ăn, liền thoáng nhìn thấy Mã Hiểu Yến mặc một chiếc váy liền áo màu vàng nhạt, tóc dài để xõa nhuộm màu nâu đỏ đi tới.
Thấy An Tại Đào, cô biến sắc, vội vàng tiến lên chào hỏi:
- Bí thư An!
- Bí thư Mã cũng đến ăn cơm à.
An Tại Đào cười, thấy chiếc bàn bên cạnh cũng đã ngồi đầy người:
- Ha ha, dường như không còn chỗ ngồi.
- Bí thư An, tôi đến ăn cơm cùng bạn bè…
Khi Mã Hiểu Yến đang nói chuyện cùng với An Tại Đào, một thanh niên thân hình cao lớn, áo phông màu lam, quần bò màu đen, lắc lắc một chiếc chìa khóa xe trong tay đi nhanh tới.
- Vị này là…
Thanh niên thấy Mã Hiểu Yến đang nói chuyện với một thanh niên tướng mạo anh tuấn, nhíu mày liếc An Tại Đào một cái.
Sắc mặt Mã Hiểu Yến đỏ lên, vừa muốn nói gì, đã thấy An Tại Đào giành lời nói trước:
- Ha ha, tôi và Bí thư Mã là đồng sự khu kinh tế mới.
Thanh niên vóc dáng cao lớn này gọi Trần Chí Bân, bản thân đang công tác ở thành phố, nhà lại ở huyện Quy Ninh. Cha Trần Chí Bân là Giám đốc công ty Xăn dầu huyện Quy Ninh, mẹ là một Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại huyện, điều kiện gia đình coi như khá ưu việt trong xã.
Tuần trước, đồng sự gã giới thiệu cho gã một đối tượng, chính là Mã Hiểu Yến. Sắc đẹp của Mã Hiểu Yến khiến Trần Chí Bân giật nảy mình, lập tức coi Mã Hiểu Yến trở thành đối tượng kết hôn "liều chết" cũng phải theo đuổi tới tay.
Hôm nay là lần thứ ba hai người gặp mặt, hai lần trước đều có mặt người giới thiệu, mà hôm nay, là lần đầu tiên Trần Chí Bân chính thức mời Mã Hiểu Yến ăn cơm. Thật ra, gã vốn định mời Mã Hiểu Yến đi một nhà hàng thanh tịnh cao nhã một chút ăn cơm, nhưng Mã Hiểu Yến lại thích đồ ăn nơi này, chỉ tên nhà hàng này, cũng đành lái xe tới đây.
Nghe nói chỉ là đồng sự, Trần Chí Bân cũng không quá để trong lòng.
Trần Chí Bân nhìn chung quanh, thấy trong đại sảnh không còn chỗ ngồi, liền âm thầm nhíu mày, hắn đi tới một nhân viên phục vụ đứng ở góc nhà ăn, lớn tiếng hỏi:
- Tiểu thư, không phải trên lầu có phòng thuê sao, có còn phòng hay không?
Nữ nhân viên phục vụ mi thanh mục tú kia cười cười:
- Ngại quá, tiên sinh, phòng trên lầu chúng tôi đều là đặt sẵn, hiện giờ toàn bộ đều đã đặt rồi, thật sự ngại quá!
Ngay khi Trần Chí Bân hỏi nhân viên phục vụ, Mã Hiểu Yến đứng đó cũng xấu hổ khác thường.
Cô có lòng muốn nhân cơ hội kéo gần quan hệ với An Tại Đào một chút, nhưng lại hơi sợ hãi. Vì thế liền do dự cúi người cười đánh chuyện với Trúc Tử:
- Bí thư An, vị này là em gái ngày à? Tôi nghe Chủ nhiệm Tôn nói qua vài lần, ngài có một em gái rất xinh đẹp nghe lời, hôm nay vừa thấy quả thế.
Trúc Tử cũng không biết Mã Hiểu Yến là người ra sao, nhưng nghe thấy An Tại Đào nói là đồng sự, cũng đoạn ra đây đại khái là cấp dưới của anh mình.
Tuy rằng loại lời nói khen tặng này của Mã Hiểu Yến, ngày thường ở trường học cô nghe đã nhiều, trong lòng tự nhiên cũng không quá coi là thật, nhưng dù sao người ta đang khen mình xinh đẹp, kỳ thật trong lòng cô vẫn khá cao hứng.
Dù sao, cô vẫn là một cô bé mười lăm mười sáu tuổi, trong bụng còn không có nhiều vấn đề ngoằn ngoèo.
Trúc Tử hơi ngượng ngùng mà đứng dậy:
- Chị này, bằng không cùng ngồi với bọn em đi, dù sao chiếc bàn này cũng chỉ có hai anh em em ngồi.
Mã Hiểu Yến mừng rỡ trong lòng, thuận thế liền ngồi xuống.
Cô vừa kéo tay nhỏ bé của Trúc Tử nói giỡn, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của An Tại Đào, thấy thần sắc hắn bình tĩnh thản nhiên, lúc này mới chậm rãi buông lỏng bất an trong lòng.
Một đoạn thời gian trước, vì chuyện đêm đó, hơn nữa không muốn tiếp tục "dây dưa" với Tôn Cốc nữa, mất đi hậu trường, cô liền yên tĩnh một đoạn thời gian, dường như dần dần từ bỏ tâm tư đi lên trên.
Nhưng hôm nay khu kinh tế mới tổ chức đoàn thể đi Hongkong đàm luận đầu tư, không ngờ An Tại Đào chỉ tên cô tiến vào đoàn đại biểu, điều này khiến tâm tư cô lại bắt đầu chậm rãi hoạt động lên. Dù sao cô cũng là một người phụ nữ có dã tâm, loại dã tâm này hoặc sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà ngủ đông, nhưng vừa gặp được cơ hội nào đó sẽ lập tức xuất hiện.
Nhưng cô cũng không ngốc, sau khi trải qua một đêm kia, cô cũng rõ ràng. An Tại Đào cũng không phải một người đàn ông bình thường, nếu muốn hắn quỳ gối dưới váy mìnhm trở thành đá giẫm chân để mình leo lên trên, cơ bản là khó như lên trời.
Mà đoạn thời gian này, cô cũng luôn âm thầm quan sát Tôn Hiểu Linh. Cô luôn suy nghĩ, vì sao An Tại Đào lại tín nhiệm và nể trọng Tôn Hiểu Linh như vậy.
Tuy rắng bộ dạng dáng người Tôn Hiểu Linh cũng không tệ lắm, nhưng là "phụ nữ trung niên" đã 30 tuổi, cô có sức hấp dẫn gì có thể "mê đảo" An Tại Đào xoay quanh? Sau đó cô mới ngoài ý muốn phát hiện, sở dĩ Tôn Hiểu Linh có thể trở thành tâm phúc của An Tại Đào, không có quan hệ với việc cô là phụ nữ, càng cách rất xa "sắc đẹp" của cô.
Nhân tố quan trọng là Tôn Hiểu Linh có thể phân ưu cho An Tại Đào, có thể chia sẻ công tác thực tế cho hắn. Mà Lương Mậu Tài và Lão Lộ cũng là như vậy.
Nguyên nhân chính bởi như thế, lúc này Mã Hiểu Yến mới cảm thấy, An Tại Đào là một người đàn ông không giống bình thường. Nếu chính mình cũng có thể giống như Tôn Hiểu Linh, cũng có thể thay người đàn ông tiền đồ nhất định rộng mở này chia sẻ một cái gì đó, có thể sẽ khiến hắn nhìn tới sở trường của mình, chậm rãi thay đổi ấn tượng xấu đối với mình… Tương lai, có lẽ mình vẫn còn cơ hội!
Chỉ cần hắn đồng ý dẫn mình một phen, tương lai mình nhất định có thể leo lên một bậc thang.
Mã Hiểu Yến vốn ôm trong lòng loại tâm tư này, hiện giờ không ngờ tình cờ gặp mặt An Tại Đào, lập tức cảm thấy là cơ hội ngàn năm khó gặp kéo gần quan hệ cùng An Tại Đào. Trong lòng suy nghĩ như vậy, đã sớm quên Trần Chí Bân tới Nhật Bản rồi.
Tuy rằng tình huống của Trần Chí Bân không tồi, nhưng trong mắt Mã Hiểu Yến thật sự không tính là gì. Đồng ý gặp mặt thân cận với Trần Chí Bân, cô chẳng qua là không muốn làm mất mặt người tiến cử mà thôi. Loại phụ nữ có dã tâm giống cô, trong tiềm thức là không muốn và không chịu kết hôn thành gia sớm.
Một khi có hôn nhân gia đình, như vậy sẽ trở thành dây thừng buộc chặt cô thi triển tay chân.
Trần Chí bân trở lại, thấy Mã Hiểu Yến đã ngồi xuống trò chuyện vui vẻ với An Tại Đào và Trúc Tử, không khỏi nhíu mày cúi đầu nói:
- Tiểu Mã, nơi này hết chỗ, phòng cũng không có, nếu không chúng ta đổi địa điểm ăn cơm?
Mã Hiểu Yến khẽ mỉm cười:
- Thôi đi, hay là từ từ đi, chờ có người rời chỗ chúng ta lại tới ngồi, cũng không vội vàng!
Trần Chí Bân rơi vào đường cùng, cũng đành mặt dày mày dạn ngồi xuống, xấu hổ mà ngồi nơi đó.
Lúc này, đồ ăn An Tại Đào và Trúc Tử gọi đã đưa tới, An Tại Đào cười:
- Bí thư Mã, hay là cùng nhau ăn?
- …
Mã Hiểu Yến do dự một chút, lại nghe Trúc Tử cười hì hì:
Ninh Lập Cương rốt cuộc không kìm nổi rời khỏi bàn làm việc, đi tới, gã chậm rãi ngồi bên người Lý Hiểu Tuyên, do dự một chút, đột nhiên thở hổn hển ôm cánh tay nhỏ bé của Lý Hiểu Tuyên, một tay kéo cô lại, ôm trong lòng. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
- Hiệu trưởng Ninh, ngài không nên như vậy...
Lý Hiểu Tuyên giãy dụa, nhưng rất vô lực.
- Tiểu Lý, tôi rất thích cô. Cô theo tôi đi, nếu cô nguyện ý ở lại trường học, tôi sẽ nâng đỡ cô, nếu cô nguyện ý theo tôi đi Cục, tôi cũng sẽ mang cô theo!
Ôm người đẹp trong giấc mộng sớm chiều như vậy, cả người xao động lên, Ninh Lập Cương nói chuyện cũng hơi run rẩy.
Gã lỗ mãn đưa tay duỗi vào áo phông của Lý Hiểu Tuyên, vạch bra của Lý Hiểu Tuyên xuống, nắm lấy bộ ngực đầy đặn kia.
Thân thể Lý Hiểu Tuyên run lên, ưm một tiếng, thân mình liền mềm xuống. Mặt cô đỏ như lửa, một tiếng ưm này không thể nghi ngờ trở thành chất xúc tác gợi lên lửa dục hừng hực thiêu đốt Ninh Lập Cương.
Ninh Lập Cương thở hổn hển cởi toàn bộ áo phông của Lý Hiểu Tuyên đi, cúi người hôn lên nụ hoa muôn hồng nghìn tía của cô, sau đó thả cô nằm trên sô pha, đè lên.
Lý Hiểu Tuyên thở phì phì, Ninh Lập Cương thở dốc, nhưng ngay khi gã muốn tiến quân thần tốc, Lý Hiểu Tuyên lại đột nhiên nắm chặt lấy đồ vật đang lớn lên của gã, cúi đầu nói:
- Thân thể tôi trong sạch, tôi có thể cho ngài, nhưng ngài nhất định phải ly hôn lấy tôi!
Giờ phút này Ninh Lập Cương đã là tên lên dây không thể không bắn, hơn nữa lửa dục lên đầu, làm sao còn có thể nghe thấy một tiếng "cảnh báo" này của Lý Hiểu Tuyên, cũng bất chấp tất cả, từ một tiếng ưm của Lý Hiểu Tuyên, gã rốt cuộc vẫn phá được một cánh cửa cuối cùng.
****
Cũng là giữa trưa ngày hôm nay.
Bởi vì Lương Mậu Tài muốn đi cơ quan du lịch làm thủ tục cần chứng minh thư, giữa trưa Tôn Hiểu Linh đã trở lại lấy chứng minh thư của mình. Cô vừa mới đi vào cửa, liền gặp được điện thoại của một phụ nữ xã lạ. Người phụ nữ xa lạ này cũng không nói bất cứ lời gì vô nghĩa, nói hiện giờ ông xã cô đang gặp gỡ tình nhân trong phòng làm việc, muốn cô đi xem một cái, nói xong liền cúp máy.
Ninh Lập Cương tận tình phóng thích từng chút dục hỏa tích góp lên người Lý Hiểu Tuyên. Trong đoạn thời gian này, giữa gã và Tôn Hiểu Linh xuất hiện vấn đề nào đó. Bắt đầu từ mùa đông năm trước, Tôn Hiểu Linh thường lấy lý do thân thể không khỏe, cự tuyệt cùng phòng với gã, mà ngay cả gã bị nghẹn cũng đành miễn cưỡng nghe theo, như là một cái đầu gỗ kêu cũng không lên tiếng, khiến cho gã rất mất hứng.
Mà hiện tại, không ngờ cô luôn luôn không trở về, thường xuyên ở tại thị trấn.
Đột nhiên, cửa bị gõ vang.
Ninh Lập Cương giật mình, vội vàng cắn răng dừng động tác, nằm trên người Lý Hiểu Tuyên tràn đầy mồ hôi không dám thở mạnh một tiếng.
Tôn Hiểu Linh đứng ngoài cửa, tuy rằng thần sắc đỏ lên, nhưng biểu lộ thần thái dường như trút được gánh nặng nào đó. Cô đã nghe ở ngoài cửa, biết bên trong đang trình diễn một vở tuồng xuân cung sống lãnh đạo và cấp dưới.
Tuy nhiên, giờ phút này, cô không có phẫn nộ và lửa giận bị phản bội này, trái lại rõ ràng giống như trút được gánh nặng. Rốt cục có thể giải thoát rồi sao? Tôn Hiểu Linh quay đầu nhìn hành lang trống rỗng, ánh mắt hơi mê ly.
Cô chậm rãi nâng ta gõ vang cánh cửa thật dày.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa khiến Ninh Lập Cương toát ra một lớp mồ hôi lạnh trên trán, gã lựa chọn giữa trưa hôm nay "phá được" Lý Hiểu Tuyên, là bởi vì hôm nay công nhân viên chức trường học đều đi Nhị Trung Quy Ninh tham gia một hoạt động, toàn bộ khu làm việc cũng chỉ có một mình gã. Nhưng…
Đang lúc căm tức, thình lình nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói thản nhiên mà quen thuộc:
- Ninh Lập Cương, anh mở cửa đi, tôi biết anh ở bên trong, nếu anh không ra mở cửa, tôi sẽ gọi tất cả lãnh đạo trường học các anh tới!
Tôn Hiểu Linh?!
Thân thể Ninh Lập Cương run lên một hồi, thứ kia nhát mắt liền mềm xuống.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Hiểu Tuyên không có bất cứ vẻ kinh hoảng gì, một chút đắc ý chợt lóe rồi biến mất trong mắt cô. Đáng tiếc, Ninh Lập Cương căn bản không chú ý tới.
…
…
Tôn Hiểu Linh nhẹ nhàng bước vài văn phòng của Ninh Lập Cương, liếc khuôn mặt đỏ ửng của Lý Hiểu Tuyên một cái, quay đầu nhìn Ninh Lập Cương vẻ mặt bối rối, giọng nói lãnh đạm:
- Ninh Lập Cương, tôi thật sự không ngờ anh còn có bổn sự này.
- Cái gì cũng không cần nói, chúng ta ly hôn đi, lập tức ly hôn, sau đó sẽ làm thủ tục.
Tôn Hiểu Linh cắn chặt răng, khinh miệt nói:
- Không phải anh muốn làm Cục trưởng Cục Giáo dục sao? Nếu chuyện này loạn lên, chỉ sợ anh sẽ thành công dã tràng đi? Ninh Lập Cương, một khi đã như vậy, tôi cũng không làm ầm ĩ với anh ---- chúng ta chia đường, từ nay về sau, anh đi đường lớn của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi!
Ninh Lập Cương ngẩn ra, gã thật không ngờ, không ngờ Tôn Hiểu Linh không cãi lộn với gã, mà trực tiếp lựa chọn ly hôn, không có bất cứ chút vòng vo gì. Điều này khiến gã ổn định trong lòng. Tuy rằng ly hôn không phải gã muốn, nhưng ly hôn vẫn tốt hơn so với mất chức thân bại danh liệt.
- Được, ly hôn đi.
Ninh Lập Cương thở ra một hơi thật dài:
- Phòng ở đều về em…
Tôn Hiểu Linh quay đầu đi, không muốn nhìn Ninh Lập Cương một lần nữa, bóng dáng người đàn ông trước mắt bởi vì chuyện này mà trở nên hoàn toàn nhạt nhòa. Không có lửa giận, chỉ có điều chán ghét.
Cô thản nhiên cười nhìn Lý Hiểu Tuyên, đột nhiên nhẹ nhàng mỉm cười:
- Cô bé, chúc em may mắn!
…
…
Ngày hôm sau, An Tại Đào vừa mới tiến vào văn phòng, Lương Mậu Tài liền đi theo sau vào, chỉ có điều thần sắc hơi cổ quái.
- Anh làm sao vậy? Thần thần bí bí, có chuyện cứ nói!
An Tại Đào vừa mở máy tính vừa khoát tay áo.
- Bí thư An, hôm nay Chủ nhiệm Tôn gọi điện tới, nói hôm nay cô ấy sẽ không tới làm, cô ấy…
Lương Mậu Tài cười ha ha:
- Cô ấy đang xử lý thủ tục ly hôn với Ninh Lập Cương!
- Ly hôn? Sao lại thế?
An Tại Đào cả kinh, hô lên một tiếng.
- Không biết lý do, tôi cũng không thể không biết xấu hổ mà hỏi. Dù sao, là ly hôn thật, nghe nói, đang xử lý tài sản.
Lương Mậu Tài gãi đầu:
- Tôi còn muốn chờ giấy chứng minh của cô ấy ký hợp đồng với cơ quan du lịch, cô ấy lại xảy ra chuyện như vậy!
- Ồ, trước mặt kệ, đây là việc tư của Chủ nhiệm Tôn, chúng ta không cần nghị luận sau lưng làm gì.
An Tại Đào khoát tay áo:
- Chúng ta đi Hongkong, nhưng người ở nhà cũng phải an bài tốt, nếu có xí nghiệp đến khảo sát, Ban Xúc tiến đầu tư nhất định phải tiếp đãi tốt! Chúng ta nhất định phải chuẩn bị tốt hai tay, không thể treo cổ trên một thân cây, đã biết chưa?
- Vâng, tôi đã biết, Bí thư An, giờ tôi đi an bài, ngài yên tâm!
Nhìn bóng lưng Lương Mậu Tài dời đi, mày An Tại Đào nhẹ nhàng nhíu lại, hắn nhấc điện thoại lên vừa định gọi cho Tôn Hiểu Linh hỏi tình hình một chút, nghĩ lại, hiện giờ cô đang lúc ly hôn, mình gọi điện tới không thích hợp, liền dập điện thoại.