Quan Thanh

Chương 264 : Kết cục của Tôn Cốc

Ngày đăng: 01:42 20/04/20


Lãnh Mai đi rồi, An Tại Đào nhìn đồng hồ, thấy đã là 4 giờ chiều, lại tới nằm ở sô pha, tiếp tục chợp mắt một lát, chờ Lưu Ngạn tan tầm trở về, Trúc Tử cũng về nhà, buổi tối, ba người đi ăn cơm.



Thời gian này, nói chung ba người không ăn cơm nhà, chủ yếu là vì thời tiết quá nóng, vào bếp là một cực hình.



Thật ra, trước đó Lưu Ngạn đã quay lại, buổi chiều đơn vị không có việc gì, cô ngồi đọc báo trong phòng làm việc, rồi đi siêu thị thành phố mua cho An Tại Đào mấy hộp bia mang về, định bỏ vào tủ lạnh. An Tại Đào rất thích uống bia đen hiệu này, đáng tiếc là huyện Quy Ninh không có bán.



Dừng xe lại, trên tay cầm mấy lon bia và Coca Cola, cô rất hứng thú bước lên lầu, vừa lúc giáp mặt với Lãnh Mai đang đi xuống lầu với vẻ mặt hầm hầm.



-Bí thư Lãnh?



Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, Lưu Ngạn chào cô ta.



Nhưng Lãnh Mai liếc nhìn Lưu Ngạn, chỉ vội vàng gật nhẹ đầu một cái, rồi bước xuống lầu mà đi. Lưu Ngạn thoáng nhìn vẻ mặt khác thường của Lãnh Mai, hơn nữa cô ta còn từ phòng An Tại Đào đi ra, lòng hơi ngờ vực, mày liễu hơi nhướng lên.



Cô vốn định bước tới dùng chìa khoá mở cửa phòng An Tại Đào hỏi hắn một chút, nhưng do dự một chút, lại quay về phòng mình trước. Trở về phòng thay quần áo xong, cô lấy điện thoại gọi cho An Tại Đào.



-Tiểu Ngạn à?



-Đào, anh đang ở đâu?



-Tôi? Tôi còn có thể đi đâu? Tôi đang nằm ở nhà. Cô hỏi cũng lạ, hai ngày nay ở nhà nghỉ ngơi rồi lại nghỉ ngơi, nghỉ đến phát bệnh, càng ngày càng lười nhúc nhích. Ha ha, cứ nghỉ hoài thế này, xem ra tôi không muốn đi làm nữa!



-Ồ, trong nhà không có người nào đi ra sao?



Tuy rằng cảm thấy Lưu Ngạn hỏi hơi lạ, nhưng An Tại Đào cũng không để ý, cười lớn:



-Các đồng chí trong khu kinh tế mới đến thăm tôi, mới vừa đi không lâu.



-Không có ai nữa sao?



Lưu Ngạn cười nhạt:



-Đào, tôi thấy Lãnh Mai từ phòng anh đi ra, còn nổi giận đùng đùng, có phải anh khi dễ người ta không? Tôi nói cho anh biết, anh đừng trêu chọc người phụ nữ này, cô ta chính là một tổ ong vò vẽ, thọc không được!



An Tại Đào ngẩn ra, mỉm cười:



-Cô khéo thêu dệt thật, thì ra là cô đã trở về rồi. Còn định tính toán thiệt hơn với tôi? Ghen à? Thảo nào tôi thấy cô hỏi thật kỳ lạ. Đừng nói nhảm nữa, mau tới đây xoa bóp cho tôi đi, giống như ngày hôm qua ấy!



-Tới địa ngục đi! Tôi không qua đâu!



Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Ngạn thoáng chốc đỏ bừng lên, khẽ gắt.



Đứng ở nơi đó, cô nhớ tới hôm qua An Tại Đào nói đau bả vai, bảo cô xoa bóp cho hắn, chỉ là xoa bóp thôi, nhưng anh chàng đáng ghét này không ngờ lại "hướng dẫn" cho tay cô xoa bóp về phía cái "chỗ kia" của hắn…Màu đỏ trên khuôn mặt cô càng thêm nồng đậm, làn da tươi thắm như trái cây chín mọng, dường như chỉ cần ấn vào là nước chảy ra.



Lưu Ngạn chỉ nói ngoài miệng như thế, lại mềm lòng ngay, bất giác đi tới bên cạnh An Tại Đào, ngồi trên ghế sô pha nhẹ nhàng xoa nắn bả vai hắn.




-Nơi này là trường học, ngươi lại muốn đùa giỡn nữ sinh, ta liền đi báo cáo thầy cô!



-Lão tử tốt nghiệp rồi, thầy cô cái con c**!



Tôn Cương vốn tính tình ngang ngược, hơn nữa là con của Bí thư Huyện uỷ, ở trong trường này đấu đá lung tung hầu như không ai dám đụng vào.



Hắn ta nhe răng cười một cách dữ tợn, bước nhanh tới, đưa tay sờ soạng khuôn mặt xinh đẹp của Trúc Tử:



-Con bé xấu xí kia, dám mắng ta là đồ lưu manh, vậy thì để, ta đây lưu manh cho mày xem!



Cố Hiểu Kiệt sợ hãi co rúm người lại, vành mắt đỏ lên, suýt khóc thành tiếng. Tôn Cương trợn mắt nhìn cô:



-Không được khóc, khóc cái rắm, câm miệng!



-Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng tới đây!



Trúc Tử né ra sau một chút, từng bước một lui về phía sau.



Tôn Cương thấy bộ ngực nhỏ mà đã có vẻ đầy đặn của Trúc Tử run rẩy đung đưa, thầm nuốt một ngụm nước miếng. Hắn ta nhe răng cười độc ác từ từ ép tới:



-Con bé xấu xí, mày có gan thì đừng né nha!



Nam sinh đi cùng Tôn Cương liếc nhìn chung quanh, thấy có một công nhân đi tới, liền nhíu mày, thầm nghĩ "Thằng này đùa giỡn nữ sinh cũng không nhìn trước ngó sau, đây là trường học nha!"



Tôn Cương đuổi tới, Trúc Tử đã thối lui đến gần góc tường, không thể lui thêm được nữa. Mặt Trúc Tử đỏ lên, cúi xuống nhặt một cục gạch trên mặt đất, kêu lên:



- Anh mà tới nữa, tôi. . .



Tôn Cương chẳng thèm ngó tới, bĩu môi, vừa sấn tới trước vừa vỗ vỗ ngực:



-Có gan thì đập vào đây này! Tới đây, đập đi! Anh chờ nè!



Trúc Tử cắn chặt môi:



-Anh đừng tới đây, đừng tới đây!



Tôn Cương cười hăng hắc, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, vung tay chộp vào bộ ngực Trúc Tử, Trúc Tử hét lên một tiếng lanh lảnh, cục gạch trong tay lập tức ném tới.



Tôn Cương không ngờ Trúc Tử có can đảm ném mình, theo phản xạ nghiêng người tránh né, nhưng cho dù hắn ta tránh né kịp thời, tránh khỏi trúng đầu, cục gạch kia lại hung hăng đập đánh bốp vào bả vai.



"Á!" Tôn Cương hét thảm một tiếng, ôm vai nhảy dựng lên.