Quan Thanh

Chương 303 : Cha con đụng chạm (tt)

Ngày đăng: 01:42 20/04/20




An Tại Đào thản nhiên cười, tiến lên một bước, khoát tay áo:



- Lão Tạ, anh về trước đi, hiện giờ tôi có việc gấp, có chuyện gì chờ tôi trở lại bàn sau!



Dứt lời, không đợi Tạ Vinh phản ứng lại, An Tại Đào cũng chui vào trong xe con của Trần Cận Nam. Trần Cận Nam thấy hắn lên xe, lập tức khởi động, quay đầu xe chạy đi như bay.



Xa xa nhìn thấy chiếc xe con màu đen có biển Đông Sơn A000356 rời đi, Tạ Vinh hơi không thể tin nổi mà sững sờ đương trường. Gã từng tham gia tổ chức huấn luyện cán bộ tại Trưởng Đảng ở Tỉnh ủy một lần, Trần Cận Nam lúc ấy đảm nhiệm Phó Trưởng Ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ TỈnh ủy từng tới dạy hai buổi cho lớp huấn luyện kia, đối với lãnh đạo Tỉnh ủy vừa nho nhã lại mạnh mẽ, cứng rắn này, để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Tạ Vinh.



Đường đường ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, một trong những lãnh đạo quan trọng Tỉnh ủy đều biết, như nào lại chạy tới khu kinh tế mới Tư Hà… Phó Bí thư An cùng ông ta… Tạ Vinh suy nghĩ, trong lòng sợ hãi.



- Chủ nhiệm Tạ, anh đứng ở cửa nghĩ gì đó?



Mã Hiểu Yến chậm rãi đi tới.



Tạ Vinh thở dài một cái, thấp giọng nói với Mã Hiểu Yến:



- Chủ nhiệm Mã, người tôi thấy vừa rồi hình như là ủy viên thường vụ TỈnh ủy, Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Trần Cận Nam! Ông ta cùng Phó Bí thư An… ?



Mã Hiểu Yến run lên trong lòng một chút, thầm nghĩ mình quả nhiên đoán trúng vài phần. Nhưng Mã Hiểu Yến tâm tư tinh tế thông tuệ, lại làm bộ dường như không có việc gì, cười cười:



-Chủ nhiệm Tạ, anh đang nói bừa, như nào có thể? Trưởng Ban Trần là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, lãnh đạo lớn như vậy tại sao lại một mình chạy đến chỗ chúng ta? Đây là một người bạn của Phó Bí thư An, vừa rồi tìm đến Phó Bí thư An, còn là tôi tiếp đãi đó!



Mày Tạ Vinh nhướng lên:



- Ồ, nhưng Chủ nhiệm Mã, cô xem chiếc xe kia, dãy số đầu biển xe Đông Sơn A000, đây chính là xe Tỉnh ủy, không phải người bình thường có thể ngồi!



Mã Hiểu Yến bĩu môi:



- Chủ nhiệm Tạ, chắc chắn anh nhận sai người, đường đường ủy viên thường vụ Tỉnh ủy lại tự mình lái xe? Cho dù là xe Tỉnh ủy cũng rất bình thường, anh đã quên Phó Bí thư An là cán bộ khảo sát dự bị của Ban Tổ chức Trung ương sao? Quan hệ của anh ta nhiều, có thể quen biết bạn bè Tỉnh ủy cũng rất bình thường!



Tạ Vinh suy nghĩ một chút, cũng hiểu được Mã Hiểu Yến nói có lý. Đúng vậy, đường đường một ủy viên thường vụ Tỉnh ủy sao lại tự mình lái xe đi tới khu kinh tế mới Tư Hà, ngay cả ông ta có quan hệ mật thiết gì với An Tại Đào, cũng tuyệt đối sẽ không như vậy.



Cho nên Tạ Vinh liền cười ha ha:


Đối với Tôn Hiểu Linh hoặc là người phụ nữ khác của hắn, An Tại Đào tự hỏi dục vọng chiếm đa số, nhiều lắm chỉ có vài phần thương tiếc nhưng cảm tình rất nhạt! Mà điểm này, thật ra trong lòng hắn và Tôn Hiểu Linh đều hiểu không nói.



Nhưng đối với Mạnh Cúc và Lưu Ngạn, hắn xác thực hiểu rõ nội tâm mình: Sau Hiểu Tuyết, hắn trước sau lại yêu các cô, cho dù điều này rất hoang đường!



Vô sỉ, ích kỷ, hoa tâm... những chữ từng khiến An Tại Đào vô cùng xấu hổ này lần lượt đưa đẩy hắn gánh vác đạo đức trầm trọng trên thập tự giá đạo đức, lại lóe lên trong lòng theo thứ tự một lần nữa. Nhưng so sánh với bất an tội lỗi ngay từ đầu, hiện giờ hắn lại nhiều hơn vài phần kiên định!



Việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể bước nhanh đi tiếp, trở nên càng mạnh mẽ, mới có thể nắm giữ được người phụ nữ của mình, mới có thể không đến mức khiến mình rơi vào cảnh cảm tình hủy diệt tan thành tro bụi.



Đây là dã tâm của hắn, dã tâm trên cảm tình.



Đặt mình trong quan trường, đối mặt với bên ngoài, hắn chỉ có thể bày ra bộ dáng đạo mạo, nhưng đối mặt với nội tâm mình, hắn căn bản không cần ngụy trang gì, cũng ngụy trang không được. Trong lòng hắn rất rõ ràng, hắn tiếp tục kiếp sống quan trường, quyền lực trong tay càng cao, hấp dẫn hắn sắp sửa đối mặt càng lớn hơn nữa.



Hắn vốn không phải quân tử, không làm quân tử, cũng không cần phải làm ngụy quân tử. Quan trường như thế, nhân tính như thế, hắn tự nhiên cũng như thế.



Vừa trở về, hắn lấy di động ra gọi cho Mạnh Cúc.



...



...



- Tiểu Đào, đều là chị không tốt...



Mạnh Cúc buồn bã nói:



- Em đừng quan tâm điều này, chị xử lý là được rồi. Chị sẽ nói với bác của chị, em không cần lo lắng cái gì. Thế nào, Tiểu Đào, có phải em hối hận hay không?



Nghe An Tại Đào đầu bên kia im lặng không nói gì, Mạnh Cúc đột nhiên lo sợ bất an trogn lòng. Cô sợ An Tại Đào sẽ nói ra lời nói khiến cô tuyệt vọng, vội vàng cúp điện thoại.



Nhưng chợt, di động của cô chợt nhận được tin nhắn An Tại Đào gửi tới, chỉ có tám chữ: Mưa gió gần nhau, không rời không bỏ!