Quan Thanh
Chương 308 : Hóa đơn tạm
Ngày đăng: 01:42 20/04/20
An Tại Đào cười ha hả:
-Bà chị, tôi hỏng rồi, không kết hôn được đâu, chúng ta chỉ làm việc cùng, hết giờ cùng nhau đi ăn cơm thôi.
Bà chủ cười hì hì:
-Đồng sự mới tốt, đồng sự dễ thông cảm cho nhau, càng dễ dàng hơn. Ngày trước tôi với ông xã tôi cũng như vậy mà.
Thấy bà chủ đoán mò, An Tại Đào cười khổ một tiếng:
-Này, có khách đến, bà chị mau mau đi tiếp khách đi.
-Hai người ăn là được rồi, hôm nay bà chị này mời hai người một món.
Bà chủ cười cười, lắc lư cái mông đẫy đà quay về.
An Tại Đào cầm lấy thực đơn đưa cho Tôn Hiểu Linh:
-Hiểu Linh, muốn ăn món gì? Chị cứ chọn tùy thích đi.
Tôn Hiểu Linh cũng không khách sáo với An Tại Đào, tùy ý kéo thực đơn qua, dựa theo khẩu vị của An Tại Đào chọn vài món ăn. Khi nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi rồi, mặt cô liền đỏ lên, cúi đầu nói:
-Tôi mới…Ninh Lập Cương muốn phục hôn …
An Tại Đào nghe những lời này, đột nhiên cảm thấy tâm phiền ý loạn. Hắn tự hỏi không biết hắn có bao nhiêu tình cảm với Tôn Hiểu Linh. Hai người ngoại trừ duy trì quan hệ đồng sự chiếm phần lớn ra, hắn vẫn luôn yêu quý và tin tưởng Tôn Hiểu Linh, thậm chí còn âm thầm cảm thấy quan hệ hai người có chút thú vị. Nhưng vừa nghe đến Ninh Lập Cương phục hôn với Tôn Hiểu Linh, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu.
Sắc mặt hắn dần sa sầm xuống. Từ tiềm thức, trong đầu hắn đã nảy sinh ý định độc chiếm Tôn Hiểu Linh, nhưng hắn không chịu thừa nhận mà thôi.
Một lúc lâu sau, hắn mới miễn cưỡng cười lên một tiếng:
-Ồ, vậy sao? Trưởng phòng Ninh lại muốn kết hôn à?
Tôn Hiểu Linh không trả lời câu hỏi của An Tại Đào, chỉ quan sát sắc mặt của hắn thật kỹ. Thấy nét mặt sa sầm, giọng nói thờ ơ, trong lòng cô chẳng những không thấy mất mát mà ngược lại, còn có tia tia vui mừng.
-Chị Chu!
Nhân viên phục vụ bên cạnh kéo nhẹ cánh tay bà chủ. Lúc này bà chủ mới hoàn hồn, bước nhanh ra sau quầy lấy ra một xấp hóa đơn tạm:
-Đồng chí lãnh đạo, anh xem đi, tổng cộng là bao nhiêu lần rồi!
-Một tháng tôi kiếm được bao nhiêu? Đồng chí lãnh đạo, mấy người của tôi là công nhân viên chức thất nghiệp, vất vả chạy đông chạy tây mới mượn được mấy mươi ngàn tệ mở quán nhỏ này, sao có thể chống chọi được với sức ép như vậy?
Càng nói, bà chủ càng quên mất thân phận chủ tịch huyện của An Tại Đào, thần sắc kích động, nước bọt văng khắp nơi.
Cảm giác có vài giọt nước bọt văng lên mặt mình, An Tại Đào khẽ nhíu mày, lui về phía sau một bước, lấy tay quệt đi.
-Ha ha…được rồi, bà chị, trước hết đừng giận nữa.
-Thế này vậy, nếu chị tin tôi, mấy hóa đơn tạm đó chị cứ giao cho tôi, tôi chịu trách nhiệm mang tiền đến trả cho chị, có được không?
Vị Trưởng phòng Cục Vệ sinh kia biến sắc, trong lòng vô cùng căng thẳng. Dù trong mấy cái hóa đơn tạm đó, gã chỉ ký có mấy cái, phần nhiều là do các cán bộ trung tầng của các ban trong phòng Y tế huyện ký.
Bà chủ hơi do dự một chút, vẫn đưa xấp hóa đơn tạm cho An Tại Đào:
-Tôi tin anh.
An Tại Đào nhận xấp hóa đơn, tạm cho vào túi, quay đầu lại nhìn vào đám người trên mặt đầy vẻ xấu hổ kia:
-Tôi thấy các anh nên đổi chỗ ăn cơm đi, xem xem còn có ai đồng ý cho các anh ký hóa đơn tạm nữa không!
Nói xong, An Tại Đào cũng không thèm nhìn đến những người này, quay đầu bước trở về. Bà chủ vui như mở cờ trong bụng, đắc ý cười:
-Mời các anh đi, nơi này chúng tôi không chào đón các anh.