Quan Thanh
Chương 323 : Độc chiếm một vùng
Ngày đăng: 01:42 20/04/20
Trong phòng hội nghị, âm thanh tranh luận to nhỏ tứ phía. Lương Mậu Tài ngồi ở đó, trong lòng run lập cập, sắc mặt trắng nhợt.
Người chưa từng làm quan thì không thể cảm nhận được một người trong quan trường đột nhiên bị miễn chức sẽ có cảm giác như thế nào. Cái cảm giác cực kỳ hỗn loạn, cực kỳ phức tạp, cực kỳ tuyệt vọng, cực kỳ lo sợ không yên và chua xót.
Lương Mậu Tài môi run run.
Bên tai truyền đến những thanh âm hoặc là tò mò hoặc là khiếp sợ hoặc là vui vì người khác gặp họa, đáy lòng y như rơi vào vực sâu hun hút, đầu váng mắt hoa, như thể có thể ngất tại chỗ được.
Trước đó, thứ nhất, không hề có chuyện tổ chức nói chuyện như theo lệ thường, thứ hai, không có chuyện lãnh đạo "tâm sự", nên Lương Mậu Tài ngay cả thời gian chuẩn bị tư tưởng cũng không có. Đột ngột bị bãi miễn, loại tình huống này thực sự rất ít gặp. Sở dĩ xuất hiện loại tình huống này, chỉ có hai khả năng: Hoặc là lãnh đạo cực kỳ bất mãn với mình, hoặc là mình đã phạm vào một sai lầm lớn.
Mà chính vì như vậy mới khiến cho mọi người ở khu kinh tế mới tin rằng Lương Mậu Tài tám phần là đã xong đời. Kỳ thật, không cần nói là cán bộ trung tầng, cho dù là trong bộ máy lãnh đạo của Khu kinh tế mới cũng chỉ có Tôn Hiểu Linh là đoán được "Động tác" cảu An Tại Đào trước khi tin tức truyền đến Huyện.
Điều kỳ lạ chính là người thong báo cho Tôn Hiểu Linh không phải An Tại Đào mà là Lãnh Mai. Hôm qua, Bí thư huyện ủy Lãnh Mai chính thức tìm Tôn Hiểu Linh nói chuyện, nói Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện có sự điều chỉnh đối với bộ máy thành viên khu kinh tế mới, bảo cô cố gắng ổn định lại cục diện khu kinh tế mới.
Phó trưởng ban Trương nhìn Lương Mậu Tài một cái, khóe miệng nhếch lên, lại cao giọng nói một câu:
-Về phần đồng chí Lương Mậu Tài, tổ chức sẽ có bổ nhiệm khác.
Mấy chữ "Có bổ nhiệm khác" khiến đáy lòng Lương Mậu Tài dường như lại lóe lên tia hy vọng, giống như là người rơi xuống nước, trước mắt đột nhiên lại hiện ra một cọng rơm cứu mạng, y liều mạng vươn tay ra, muốn túm chặt kiên quyết không rời.
Ngày thứ ba sau khi Ban Tổ chức cán bộ đến Khu kinh tế mới tuyên bố bổ nhiệm, Mã Hiểu Yến phải đến Ủy ban nhân dân huyện làm. An Tại Đào dời Văn phòng từ tòa nhà huyện ủy sang tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện, lý do là để tiện việc công tác.
Tuy rằng hành động của An Tại Đào có chút phá vỡ quy tắc quan trường Quy Ninh, nhưng cũng được thông qua. Chủ tịch huyện chủ trì công tác toàn diện của Ủy ban nhân dân huyện nhưng lại làm việc ở bên Huyện ủy, nhân viên cấp dưới muốn xin chỉ thị cũng không thuận tiện, chạy đi chạy lại rất lãng phí thời gian và sức lực. Cho nên, người trong Huyện ủy chỉ tò mò, bàn tán vài câu rồi thôi.
Nhưng trong mắt Lãnh Mai, hành động này của AN Tại Đào là có ý đồ "phân biệt" giữa Đảng và Chính quyền, cho nên Lãnh Mai đặc biệt không vui, đang làm ở Huyện ủy vội vàng chạy qua văn phòng của An Tại Đào, nói mỉa nói mai dăm ba câu.
Nhưng An Tại Đào hiển nhiên không để ý, cũng không vì chuyện nhỏ này mà giằng co với Lãnh Mai.
Văn phòng An Tại Đào chuyển đến nằm ở căn đầu tiên phía tây tầng ba của Tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện. Đây là một phòng làm việc được thông hai gian, ban đầu là văn phòng của Phó chủ tịch thường trực huyện Khâu Côn. Sau khi Khâu Côn được điều nhiệm làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy thì căn phòng liền bỏ trống.
Kiếp trước, An Tại Đào vô cùng phản cảm với việc bán đấu giá tên đường của Chính phủ. Tên đường là tài nguyên công cộng, có tính công cộng rất mạnh, sao nói sửa liền sửa được? Hơn nữa, khi một địa danh được sửa lại thì thông tin Chứng minh thư nhân dân, thông tin Hộ khẩu đều phải có sự điều chỉnh tương ứng.
Loại bán đấu giá tên đường này rất đơn giản, ai trả nhiều tiền thì thắng, bình thường đều có thời gian kỳ hạn, một con đường vài năm nay gọi là "Đường gì gì đó", vài năm sau nữa lại đổi thành "Đường gì gì đó", loạn vô cùng.
An Tại Đào đi thêm một đoạn, thấy trạm xe bus cách đó không xa cũng treo biển quảng cáo của Nhà máy rượu Quy Ninh. Đến nhà ga, trạm xe bus đều như thế, chẳng ra cái gì cả.
An Tại Đào đứng đó một lúc, thấy một chiếc xe bus đi đến liền leo lên. Đi một vòng dạo quanh thị trấn, An Tại Đào kinh ngạc phát hiện, trong thị trấn biển quảng cáo mọc lên như nấm, không có gì khác, đều là quảng cáo của Nhà máy rượu Quy Ninh.
Đây là cái mà Lãnh Mai gọi là "Thành phố buôn bán"? An Tại Đào trong lòng cười khẩy, thầm nghĩ: "Cô thật cũng khéo mò tiền. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, dưới sự thúc đẩy của cô, huyện Quy Ninh trở thành thế giới biển quảng cáo như thế này đấy".
Quảng cáo thì không vấn đề gì lắm, nhưng đổi tên đường là không ổn, rất không ổn. An Tại Đào xuống xe bus liền vội vàng quay lại cơ quan, đi vào văn phòng gọi điện thoại kêu Bành Quân đến.
-Sếp, ngài tìm tôi?
Bành Quân cười cười, thuận tay cầm lấy gạt tàn thuốc lá trên bàn của An Tại Đào, đi đến đổ vào thùng rác.
Kỳ thật An Tại Dào không thích cách gọi "Sếp", nhưng đây là lệ thường trên quan trường, hắn có không thích cũng không có cách nào. Mới đầu còn nói nhiều, thấy Bành Quân vẫn bướng bỉnh gọi như vậy liền mặc kệ.
-Bành Quân, cậu đi tìm Trưởng phòng Quy hoạch Mạnh Quân, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng huyện Tề Đan Chi và Trưởng phòng dân chính Phong Hiểu Xuân, nói bọn họ lập tức đến đây, tôi ở Văn phòng chờ bọn họ.
An Tại Đào khoát tay, nói xong liền cúi người xuống máy tính tìm kiếm các điều khoản luật pháp liên quan đến quản lý địa danh thành thị.
Không bao lâu, hắn tìm được "Điều lệ quản lý địa danh" do Quốc vụ viện ban bố, từ trong đó tìm ra được điều gì đó.
Nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, An Tại Đào thần sắc biến đổi. Lúc này, hắn đột nhiên có một ý tưởng.