Quan Thanh

Chương 338 : Tai họa bất ngờ

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


- Cẩn thận



Lý Kiệt kinh hô một tiếng. Còn Tiểu Triệu của văn phòng Ủy ban nhân dân chợt cao giọng thét lên một tiếng chói tai.



Trong màn đêm nặng nề, dưới ánh đèn đường mờ ảo, một chiếc xe thể thao màu đen sang trọng chạy như bay, cực kỳ giống như con mãnh thú khát máu lao đến.



Trong phút chốc, lối suy nghĩ của An Tại Đào có chút đình trệ. Hắn ngạc nhiên nhìn chiếc xe thể thao đang phóng như bay đó. Chính vì thế dường như có thể nhìn thấy rõ ràng một gương mặt của một gã thanh niên đang nở nụ cười độc ác.



Bất chợt, hắn cảm thấy một lực lớn truyền đến bên cạnh. Mã Hiểu Yến không biết từ đâu có được sức lực lớn như vậy, ra sức một phen đẩy An Tại Đào ra xa.



An Tại Đào lảo đảo ngã xuống bên đường. Trong khoảng thời gian hắn sắp ngã xuống đất, bên tai hắn liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi thảm thiết. Thân hình mềm mại của Mã Hiểu Yến bị chiếc xe thể thao đụng văng ra xa, sau đó nặng nề mà rơi xuống đường.



Kéttttttttttttttttttttt



Bánh của chiếc xe thể thao màu đen ma sát kịch liệt với mặt đường, phát ra tiếng vang chói tai. Gã lái xe dường như hơi do dự tạm dừng một chút, nhưng trong nháy mắt thấy người chạy đến thì như tia chớp lái xe chạy đi, đảo mắt liền biến mất trong màn đêm nặng nề.



Đúng là tai họa bất ngờ!



Chủ tịch huyện An Tại Đào và Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Mã Hiểu Yến bất ngờ gặp tai nạn xe cộ rất nhanh được lan truyền khắp huyện. Đêm hôm đó không giống như như mọi đêm bình thường. Mọi người gào thét, nhanh chóng đem Mã Hiểu Yến đang hôn mê bất tỉnh khẩn cấp đến bệnh viện. Lãnh Mai và các lãnh đạo huyện khác vẫn còn chưa về đến nhà, nửa đường đã nhận được điện thoại của nhân viên công tác Tiểu Triệu thì liền quay đầu xe tiến đến bệnh viện nhân dân huyện.



Chủ tịch huyện bị đụng, đây đối với huyện Quy Ninh mà nói thì chính là một sự kiện long trời lở đất. Dưới mệnh lệnh nghiêm khắc của Bí thư Lãnh, Trưởng phòng công an huyện Vi Chi Kiến phải đích thân bố trí, tất cả cảnh sát của đại đội giao thông toàn bộ xuất động, phong tỏa các tuyến đường chủ yếu của huyện. Đồng thời, Huyện ủy khẩn cấp hướng Thành ủy và Ủy ban nhân dân huyện báo cáo, thỉnh cầu cảnh sát giao thông thành phố khẩn cấp trợ giúp.



Trương Bằng Viễn nhận được điện thoại báo cáo thì giật mình kinh hãi, lập tức mệnh lệnh cho cảnh sát giao thông thành phố toàn lực ứng phó, phong tỏa toàn bộ các tuyến đường, kiểm soát từng chiếc xe qua lại.



Suốt một đêm, thành phố Phòng Sơn và huyện Quy Ninh náo loạn gà bay chó sủa, xe cảnh sát gào rú không ngớt.



An Tại Đào gần như là vẫn bình yên vô sự, chỉ có điều hai cánh tay có chút trầy xước. Nhưng còn Mã Hiểu Yến thì đang hôn mê bất tỉnh, mạng sống bị đe dọa.



Bên ngoài phòng giải phẫu của bệnh viện nhân dân huyện, anh chị của Mã Hiểu Yến khóc sướt mướt. Còn cha mẹ của cô sau khi biết được tin dữ thì thiếu chút nữa là bất tỉnh ngay tại chỗ.



An Tại Đào thần sắc phức tạp, khoanh tay đứng tại hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, đôi mắt đỏ lên, vô lực mà nhìn chăm chằm vào cánh cửa màu xanh của phòng giải phẫu, bờ vai có chút hơi run lên.



Phía sau lưng hắn là một số nhân viên công tác của Ủy ban nhân dân huyện. Lý Kiệt cũng ở trong số đó. Lãnh Mai và các lãnh đạo huyện vội vàng bước đến, đôi giày cao gót của Lãnh Mai phá tan sự yên tĩnh của hành lang. Khuôn mặt xinh đẹp của cô có chút tái nhợt, thần sắc lo âu:



- Anh có sao không?



An Tại Đào vô lực nhìn Lãnh Mai, chậm rãi lắc đầu, giọng nói khàn khàn, nhỏ giọng nói:



- Tôi không sao, Hiểu Yến lúc đó đã đẩy tôi ra.



An Tại Đào cố nén nước mắt chảy xuống, bỗng quay đầu đi, dùng sức rút tay khỏi tay Lãnh Mai.



Cảnh tượng chiếc xe thể thao màu đen chạy như bay đến đến nay vẫn còn in đậm trong tâm trí hắn. Trong thời khắc sinh tử, hắn đột nhiên cảm giác tận đáy lòng của Mã Hiểu Yến là một chút dứt khoát kiên quyết. Nhìn chiếc xe chạy như bay đến, cô bình tĩnh mà đón đầu, lại còn có chút mỉm cười khiến hắn cảm thấy tinh thần run rẩy.



Cô chưa từng trước mặt hắn biểu hiện quá điều gì. Từ trước đến nay, cô luôn cố gắng nỗ lực, hy vọng dùng sự cố gắng và công tác của mình để có được sự tín nhiệm của hắn, thay đổi ấn tượng xấu của cô trong lòng của hắn.



Trong khoảng khắc sống và chết, cô đã dùng hết nội lực tình yêu cất chứa trong lòng mà làm thành hành động thực tế. Trong nháy mắt, cô không còn sự tự ti, sợ hãi, do dự, bồi hồi. An Tại Đào trong mắt của cô không còn là một lãnh đạo cao cao tại thượng, một người có thể mang đến cho cô lợi ích vững chắc, mà chỉ là một chàng thanh niên bình thường mà thôi, khiến cô có thể vì hắn mà hy sinh mạng sống của mình.
An Tại Đào ngẩn ra.



Lãnh Mai kinh ngạc nói:



- Vi Chi Kiến, ý của anh là đây không phải là tai nạn bình thường mà là có dự mưu mưu sát?



Vi Chi Kiến gật đầu:



- Bí thư Lãnh, theo những căn cứ chính xác mà công an thành phố và công an huyện có được thì đã có phán đoán bước đầu. Chúng tôi kết luận đây không phải là một vụ tai nạn giao thông bình thường mà là một vụ án hình sự có dự mưu trước. Chúng tôi hoài nghi, hung thủ đến từ nước ngoài. Xét thấy tình hình vụ án phức tạp nên chúng tôi muốn báo cáo lên sở công an tỉnh.



An Tại Đào có chút không thể tin nổi nhìn Vi Chi Kiến, thật lâu sau vẫn không nói nên lời. Có phải có người muốn mưu sát mình? Mưu sát một Chủ tịch huyện như hắn? Điều này sao có thể? Nghe sao giống như trong mấy bộ phim xã hội đen Hongkong, Đài Loan quá.



- Anh ra ngoài đi, dựa theo trình tự mà để ý mọi chuyện. Mặt khác, xét thấy tính đặc biệt của vụ án, phòng công an huyện phải phái cảnh lực đến bảo hộ sự an toàn cho Chủ tịch huyện An.



Lãnh Mai khoát tay nói.



Vi Chi Kiến gật đầu:



- Chủ tịch huyện An, Bí thư Lãnh, phòng công an huyện đã cùng với cảnh sát có vũ trang kết nối một chút, đã thiết lập vài trạm canh gác ngầm trong và ngoài tiểu khu. Ngoài ra, cá nhân tôi hướng Huyện ủy đề nghị, từ phòng công an huyện và cảnh sát có vũ trang của huyện phái người ngày đêm đi theo Chủ tịch huyện An, phụ trách sự an toàn của Chủ tịch huyện.



- Tôi sẽ xem xét.



Lãnh Mai quay đầu nhìn An Tại Đào:



- Tôi là Bí thư Huyện ủy sẽ có quyết định.



- Vi Chi Kiến, sự an toàn của đồng chí An Tại Đào xin giao lại cho ông. Nếu có việc gì xảy ra, ông là người đầu tiên tôi hỏi.



An Tại Đào nhíu mày:



- Dường như không cần phải vậy. Như vậy thì sẽ làm kinh động quần chúng. Mà thôi, tùy mọi người.



Vi Chi Kiến đi rồi, Lãnh Mai nhìn An Tại Đào, nhẹ nhàng hỏi:



- Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ anh đắc tội với người nào sao?



An Tại Đào cười khổ một tiếng:



- Bí thư Lãnh, tôi từ nhỏ đến lớn vẫn chưa ra khỏi quốc gia. Xa nhất cũng chỉ có Hongkong, sao có khả năng gây thù chuốc oán với tụi nước ngoài chứ?



Lãnh Mai thở dài một hơi:



- Mặc kệ nói như thế nào, thì anh nhất định phải giữ an toàn. Tôi lấy danh nghĩa của Bí thư Huyện ủy yêu cầu anh, trong thời gian gần đây, anh không được đi làm một mình, không được lái xe một mình.