Quan Thanh

Chương 349 : Vinh quy – Kỷ niệm

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


Lộ Binh buông điện thoại, thoải mái nằm trên sofa, những gút mắc trong lòng y lập tức được tháo gỡ. An Tại Đào tuy rằng không có nói rõ, nhưng thông minh như Lộ Binh, biết An Tại Đào sau này tất có hồi báo.



Đối với Lộ Binh mà nói, cho dù là không có "Hồi báo" cũng không sao cả. Điều mà Lộ gia cần đó là mối quan hệ hữu hảo với An gia. Không thể không nói, Lộ Phùng Xuân là con cáo già đã lăn lộn thương trường mấy chục năm, ông ta đây là vì gia tộc của mình để rải lối cho thế hệ sau. Hoặc là nói, ông ta cũng không có hy vọng có thể trong khoảng thời gian ngắn thu hoạch "Hồi báo". Đây là đầu tư trường kỳ.



Đương nhiên, Lộ Binh không nghĩ nhiều như vậy, không nghĩ phức tạp như vậy. Y là chỉ muốn bảo vệ người bạn là An Tại Đào, có người bạn trong quan trường tiền đồ vô lượng như thế, đối với tương lai của y rất quan trọng.



Lộ Vân, em gái Lộ Binh mặc một quần áo thể thao màu trắng, tùy tiện ngồi ở sofa:



-Anh, anh cũng không tìm giúp em một công việc, anh thật là...



Lộ Vân từ Anh du học trở về, ngành học chính là quản trị kinh doanh, ý của Lộ Phùng Xuân là cho cô vào tập đoạn Dân Thái công tác, hiệp trợ cho Lộ Binh.



Nhưng Lộ Vân lại không có hứng thú với việc kinh doanh, một lòng một dạ muốn vào cơ quan nhà nước. Lẽ ra, với thế lực nhà họ Lộ, lại là du học nước ngoài, việc cô vào một cơ quan nhà nước nào đó không phải là vấn đề lớn. Nhưng bất kể thế nào Lộ Phùng Xuân cũng không đồng ý.



Gia nghiệp nhà họ Lộ, tương lai đều nằm trong tay hai đứa con này, Lộ Vân không học việc buôn bán kinh doanh, Lộ Phùng Xuân sao có thể đồng ý?



Lộ Binh nhìn gương mặt trắng mịn như búp bê của em mình, cười khổ nói:



-Tiểu Vân, em học chính là Quản trị kinh doanh, trở về giúp cha và anh làm việc là hợp lý, còn muốn tìm công việc gì? Thật sự là không hiểu nổi em. Hơn nữa, chúng ta lại không thiếu tiền, nếu em không thích việc kinh doanh buôn bán cũng không cần ra ngoài làm việc mà. Thấy nhàm chán sao? Em tìm vài người bạn đi chơi bóng, hát hò, tập thể dục thẩm mĩ, không phải tốt hơn sao?



Lộ Vân bĩu bĩu miệng:



-Em không làm thế được. Em có tay có chân, có đam mê. Em muốn làm nên nghiệp lớn, sao lại có thể ở nhà lãng phí thời gian. Anh, em xin anh, cha không giúp em thì anh giúp em đi, giúp em tìm một đơn vị có được không? Anh, cầu xin anh đấy.



Chị dâu, chị nói giúp em đi!



Lộ Vân làm nũng kéo ké cánh tay Văn Hà lắc lắc.



Văn Hà dở khóc dở cười, nhìn Lộ Binh:



-Ông xã à, nếu không thì anh tìm giúp tiểu Vân một cơ quan đi. Cứ để nó đi làm vài ngày, nếu không phù hợp sẽ trở về. Dù sao nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, cho tiểu Vân đi ra ngoài rèn luyện một chút cũng tốt.



Lộ Binh do dự một chút, cười khổ nói:



-Tiểu Vân, em muốn đến đơn vị thế nào? Nói thử xem.



Lộ Vân ánh mắt sáng ngời chớp chớp, hì hì cười:



-Em muốn làm quan, chỉ cần là cơ quan chính phủ là được rồi. Nếu không vì cha muốn em về nước thì em đã định cư tại nước ngoài, cũng sẽ tranh cử nghị sĩ chẳng hạn.



-Làm quan?



Lộ Binh thở phù một tiếng ngã vật ra, không nói gì mà nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của em mình. Y như thế nào cũng không nghĩ được người em gái lòng dạ đơn thuần của mình sao tự dưng lại có ý nghĩ kỳ quái, trở thành một người mê làm quan.



Thật lâu sau, y mới thấp giọng nói:




-Ha ha, xin chào Chủ nhiệm Phó.



Phía sau là đám người Mã Hiểu Lệ. Hai người Hồ Dũng, Mạnh Dương ngày đó đã cùng An Tại Đào tranh giành chức vụ lại hơi có chút chần chừ, xấu hổ không dám tiến lên. Còn Lý Tương thì yên lặng đứng một bên nhìn mọi người bắt tay cùng An Tại Đào, ánh mắt ngày càng dịu dàng.



Lấy thân phận hiện giờ của An Tại Đào, tất nhiên sẽ không so đo những ân oán năm đó với Hồ Dũng và Mạnh Dương. Hắn cười cười, tiến về phía trước hai bước, chủ động vươn tay ra trước mặt Hồ Dũng:



-Anh Hồ, đã nhiều năm không gặp, vẫn tốt chứ?



Hồ Dũng mặt đỏ lên, vội vàng cùng An Tại Đào bắt tay, nói:



-Vẫn tốt...Rất tốt...Tôi vẫn tốt. Chúng tôi chỉ là những phóng viên tép riu, sao so với Chủ tịch huyện An được?



Hồ Dũng có chút nói năng lộn xộn.



Tuy nhiên, trong mắt y mơ hồ phóng ra tia "Lửa nóng" chiếu thẳng vào An Tại Đào. An Tại Đào thản nhiên cười, coi như không thấy gì, chậm rãi buông tay, xoay người đi cùng với đám lãnh đạo như Hoàng Tắc Danh, nói nói cười cười đi vào Tòa soạn.



Mạnh Dương vừa muốn giơ tay cùng An Tại Đào bắt tay, đã thấy An Tại Đào đã xoay người mà đi, xấu hổ khựng lại một chút rồi thu tay về.



Hồ Dũng và Mạnh Dương đứng ở bậc thang trước cửa, nhìn chằm chằm bóng dáng An Tại Đào đang cùng đám người Hoàng Tắc Danh đi vào thang máy, trong lòng đủ loại cảm giác lẫn lộn. Bọn họ hiểu được, cũng có thể là gặp mặt ngày hôm nay mới thực sự ý thức được, An Tại Đào sớm đã không cùng tầng lớp với bọn họ rồi. Ngay cả tư cách ghen tị với người ta cũng không đủ.



Nhìn lại mình hiện giờ, đến leo lên chức vụ bậc trung của Tòa soạn cũng làm không nổi, vậy mà người cùng cạnh tranh với mình ngày đó nay đã là Chủ tịch huyện đại nhân. Thật sự là một chênh lệch lớn, làm cho Hồ Dũng muốn khóc rống lên thành tiếng.



Trương Cương thở dài, nhìn Mã Hiểu Lệ, tâm tình có chút phức tạp. Dù sao cũng là lãnh đạo cao cao tại thượng, nhưng thái độ của An Tại Đào lại rất ôn hòa rất thân thiết, cũng không có tự cao tự đại đối với những đồng nghiệp cũ như bọn họ, nhưng lại mang đến cho bọn họ cảm giác xa cách, như thể nhìn qua một lớp voan mỏng, như gần như xa.



-Đi thôi, chúng ta cũng đi lên.



Trương Cương nói một tiếng, cả đám người cùng nhau bước vào tòa nhà. Đột nhiên, Mã Hiểu Lệ quay đầu lại nhìn Lý Tương, nói:



-Lý Tương, An Tại Đào đã trở về, sao cô không có chút phản ứng gì vậy?



Lý Tương thản nhiên nhìn Mã Hiểu Lệ, không nói một lời, liền bước vượt lên mọi người, tiến vào thang máy trước. Ngày đó, Lý Tương và Mã Hiểu Lệ đều là đồng nghiệp khá thân cận với An Tại Đào, cho nên Mã Hiểu Lệ biết những suy nghĩ của Lý Tương đối với An Tại Đào. Hơn nữa, Lý Tương hai năm nay vẫn không có đối tượng nào, trong tòa soạn rất nhiều người cũng đều hiểu được là vì sao.



Phó Thụy Vân hì hì cười:



-Hiểu Lệ, không cần phải ném đá vào mặt hồ yên ả thế chứ? Tâm tư của Lý Tương đối với An Tại Đào, tất cả mọi người đều biết. Chẳng qua, hiện tại khoảng cách giữa An Tại Đào và cô ấy thật sự là rất xa, căn bản không có bất cứ khả năng gì.



Tưởng Băng của Ban tin tức cười cười:



-Tôi lại nghe nói, Lý Tương và An Tại Đào quan hệ rất gần. Em trai cô ấy là Lý Kiệt làm việc ngay tại huyện Quy Ninh, trước vào cơ quan chính phủ, sau lại được bổ nhiệm là Bí thư Đảng ủy và Tổng giám đốc Công ty tập đoàn rượu Quy Ninh.



Mọi người đầu tiên là ngạc nhiên ồ lên một tiếng, sau đó đều không có nói cái gì nữa. Nhưng Phó Thụy Vân nghe xong đuôi lông mày nhướng lên, bước chân chợt dừng lại giây lát rồi mới đi tiếp.