Quan Thanh

Chương 352 : Rất thuần khiết, rất mờ ám

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


Bởi vì đêm nay tâm trạng rất tốt, Lộ Binh uống rất nhiều, thiếu chút nữa "cho chó ăn chè" tại chỗ. Văn Hà rất vất vả mới đưa được Lộ Binh say tuý luý vào phòng hai vợ chồng y. Sau khi cô "xử lý" xong cho Lộ Binh đang không biết trời trời trăng gì nữa, bèn quay lại Thiên Thai, đã thấy An Tại Đào đang ngồi đối diện với Lộ Vân vui vẻ chè chén.



Thiên Thai của nhà họ Lộ thật ra đã được tu sửa. Lan can theo kiểu tây phương và ghế thư giãn rất hoà hợp với phong cách biệt thự. Mái Thiên Thai là một khung bằng thép, giống như một mái chòi hóng mát lớn. Gió biển phe phẩy, dưới ánh đèn sáng ngời, An Tại Đào thần sắc ung dung, sắc mặt hơi đỏ, Lộ Vân thì nét mặt tươi cười như hoa.



Xung quanh là trời đêm tối đen và tĩnh lặng. Xa xa đường ven biển vọng lại tiếng sóng rì rào trầm thấp.



Tửu lượng của Lộ Vân cũng tương đối khá, tuy Văn Hà thấy bất ngờ nhưng không giật mình. Sinh trưởng trong nhà giàu có, lại nhiều năm sống độc lập tại nước ngoài, Lộ Vân không phải là loại thiếu nữ ngây thơ khờ dại, tuy rằng thoạt nhìn cô rất ngây thơ trong sáng. Văn Hà cười thầm, đã có không biết bao nhiêu người đã lầm trước ngoại hình của cô.



Phải biết rằng, cuộc sống truy hoan hưởng lạc về đêm ở nước ngoài phóng túng hơn trong nước rất nhiều. Sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, Lộ Vân đã sớm được "tôi luyện".



Hôm nay An Tại Đào cũng thật cao hứng, rất thoải mái. Dường như những gì ứ đọng trong lòng trong mấy năm vừa qua đều bởi vì đêm nay chè chén thoả thích mà tan thành mây khói.



Tuy nhiên, hắn vẫn không uống quá mức. Kéo gần quan hệ, vui vẻ thì còn có thể, nhưng mất tư cách, có thể gây tổn hại cho hình tượng đảng viên, hình tượng cán bộ lãnh đạo, nhất là ngay trước mặt người nhà họ Lộ. Suy cho cùng, là người trong quan trường. An Tại Đào không thể không thận trọng.



Khoát tay, hắn cười:



-Được rồi, Lộ Vân, chúng ta dừng ở đây đi. Hôm nay hết sức cao hứng, hôm nào cô đến huyện chúng tôi, tôi lại cùng cô chén tạc chén thù.



Lộ Vân đã hơi say, đôi mắt lờ đờ, mơ mơ màng màng nhìn An Tại Đào. An Tại Đào đang đầu váng mắt hoa, bị cô nhìn chăm chú như vậy, cảm thấy hơi nổi gai ốc. Lộ Vân trông hết sức ngây thơ trong sáng như vậy, không ngờ lại có hành vi khá phóng túng, làm người ta có cảm giác khác thường và kinh ngạc.



Rất thuần khiết? Lại rất mờ ám?!



Chậc! An Tại Đào theo bản năng gạt ý nghĩ đó qua một bên. Nhìn chăm chú vào đôi mắt mơ màng của cô, bất ngờ hắn bỗng có một cảm giác hơi hoang đường: cô em gái Lộ Binh có một dung nhan đáng yêu của thiên sứ, nhưng đồng thời lại toát ra khí chất "tà ác" của ma quỷ.



Ngay trong nháy mắt này, An Tại Đào đột nhiên nhớ tới Lâm Thải Hà, một cô bạn ở kiếp trước của hắn, có biệt danh là "Lolita" (1). Lúc đó ngoại trừ Hạ Hiểu Tuyết ra, hắn không có quan hệ mờ ám với người phụ nữ nào khác. Lâm Thải Hà là chủ một công ty máy tính ở thành phố Tân Hải, cô quen An Tại Đào, về sau có tình cảm đối với hắn, nhưng khổ nỗi, hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Bởi vì Hạ Hiểu Tuyết tự sát mà chết, cõi lòng An Tại Đào đóng chặt, rốt cuộc trái tim không thể chứa được người phụ nữ nào khác.



Những năm đó, mỗi khi cùng một người khác phái nào đó nảy sinh thiện cảm, và muốn tiến thêm một bước, trước mắt hắn lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Hạ Hiểu Tuyết, trong lòng đau đớn khiến hắn trước sau không thể đối mặt với nội tâm của mình.



Kỷ niệm bỗng chốc quay cuồng trong trí nhớ, trong lòng An Tại Đào run lên, thở dài một tiếng.



-Không được, tôi còn muốn uống, sao vậy? Một nam nhân như anh chẳng lẽ lại sợ hãi một cô gái nhỏ như tôi sao?



Lộ Vân cười khanh khách, cười đến nỗi run rẩy cả người, khiến bộ ngực không ngừng phập phồng.



-Ha ha, tôi uống say rồi, thật sự là không chịu nổi nữa.



An Tại Đào cũng không để ý đến cô nữa, đứng dậy đi về phía Văn Hà:



-Chị dâu, giúp tôi sắp xếp một phòng đi, xem ra đêm nay tôi phải quấy rầy mọi người rồi, tôi như thế này, sợ là không lái xe được.



Văn Hà dịu dàng cười:



-Có hề gì? Ở nhà mình mà cậu còn khách sáo như vậy? Tôi đã sớm chuẩn bị phòng cho cậu rồi, ngay dưới lầu của Tiểu Vân, cậu cũng đừng ngại. Thôi khẩn trương đi ngủ đi.



Lộ Vân bĩu môi, thân hình lắc lư, tay cầm chiếc ly pha lê lớn đầy bia đi tới:



-Chủ tịch huyện An, lại uống tiếp với tôi hai ly! Được không?



Thấy An Tại Đào không trả lời, Lộ Vân liền bước tới kéo cánh tay An Tại Đào. Thoang thoảng một mùi thơm con gái pha lẫn mùi bia lọt vào mũi An Tại Đào, hắn thoáng nhíu mày, cười cười:



-Được rồi, nhưng chúng ta đâu có nói là sẽ uống hai ly.



Lộ Vân cười hì hì, quay về phía hai người giúp việc đứng gần đó, phất tay:



-Chị Trương, dì Lý, mau dọn dẹp, đem mấy thứ này đi, đưa ít trái cây và cá nướng lên.



Trong một biệt thự cách ngôi biệt thự Thiên Thai của nhà họ Lộ vài chục mét, Lý Vân Thu mặc áo ngủ màu tím nhạt, dáng người nở nang cân đối. Cô đang dùng ống nhòm quân dụng chĩa về phía nhà họ Lộ quan sát. Bóng dáng An Tại Đào và cô gái xinh đẹp đang sóng vai đối ẩm rơi vào mắt cô, mà trong trời đêm, dường như cũng mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện điềm tĩnh của An Tại Đào và giọng cười trong trẻo như chuông bạc của cô gái kia.



Lý Vân Thu có chút ghen tị và oán hận buông ống nhòm trên tay xuống, lẳng lặng đứng đó, thân hình như hoà nhập vào bóng đêm u ám. Gió biển mát mẻ cũng không thể làm dịu đi sức nóng của dục vọng trong lòng cô. Ngược lại còn như trêu chọc cô, khiến cô càng bứt rứt không yên.



Lúc này đây không hẹn mà gặp, lại một lần khơi dậy thật sâu nỗi ham muốn khác thường và mãnh liệt của cô đối với chàng trai trẻ kia. Con gái cô đi học ở Yên Kinh, ông chồng trên danh nghĩa ở tận Thiên Nam, một mình cô trong căn biệt thự vắng lạnh, đêm nay hình ảnh gương mặt đẹp trai và điềm tĩnh của An Tại Đào cứ lởn vởn trước mắt cô, khiến cô trằn trọc không ngủ được.




An Tại Đào trong lòng thở dài. Hắn ngẩng đầu nhìn Mã Hiểu Yến gương mặt vẫn còn tái nhợt, dịu dàng nói:



- Hiểu Yến, không cần như vậy đâu. Sức khỏe là quan trọng nhất. Em hãy quay trở về nghỉ ngơi cho tốt. Khi nào khỏe rồi thì đi làm.



Mã Hiểu Yến ngập ngừng nói:



- Em….



Thấy cô vẫn còn kiên trì đứng đó thì An Tại Đào chần chừ một chút:



- Không thì như vầy đi, buổi sáng em đi làm, buổi chiều thì ở nhà. Nếu em không đồng ý thì anh cũng quyết không cho em đi làm.



Cảm giác được sự săn sóc và trân trọng của An Tại Đào, Mã Hiểu Yến trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, và vui mừng. Cô nhẹ nhàng gật đầu:



- Em biết rồi, em xin nghe lời anh.



Mã Hiểu Yến đưa tay đặt tài liệu lên trên bàn An Tại Đào. An Tại Đào nhìn thấy văn kiện và tài liệu được phân loại đâu vào đấy, hắn trong lòng cảm thấy cảm thán. Mã Hiểu Yến làm việc rất có ý thức, chung quy Bành Quân không thể so sánh với. Và so với Mã Hiểu Yến thì Chương Quân cũng không thích hợp làm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân.



- Còn có một chuyện nữa. Công ty rượu Quy Ninh nói là tập đoàn Cổ Lan Xuân vì không thể thống nhất về số cổ phần cho công ty mới thành lập nên không thể đồng ý và có quyết định chính thức được. Cổ Lan Xuân kiên trì khống chế số số phần mà nhà máy rượu Quy Ninh thì cũng không chịu nhả ra. Lý Kiệt muốn hỏi xem thái độ ở huyện như thế nào. Anh ấy muốn anh ra mặt giải quyết.



Mã Hiểu Yến ngồi trên ghế sofa, dịu dàng nhìn An Tại Đào ngồi đối diện, trong lòng đột nhiên muốn ngả vào lồng ngực của hắn mà ngủ một lát.



- Vấn đề này à? Anh không phải nói rồi sao, chúng ta nhất định phải khống chế số cổ phần. Nếu nhà máy rượu Quy Ninh không nắm giữ số cổ phần nhiều hơn thì chẳng phải nhà máy chúng ta trở thành thành viên của Cổ Lan Xuân sao? Như vậy giá trị bọn họ đến đầu tư sẽ không lớn, còn không bằng bán cho bọn họ.



An Tại Đào nhíu mày:



- Người của tập đoàn Cổ Lan Xuân còn ở huyện không?



- Ừ, vẫn còn ở huyện. Bọn họ mỗi ngày đều bàn những vấn đề công việc, nhưng khi nói đến vấn đề này thì tập đoàn Cổ Lan Xuân lại không chịu thống nhất, nhất định phải khống chế số cổ phần. Nghe phong phanh rằng, nếu Cổ Lan Xuân không thể khống chế cổ phần thì bọn họ sẽ không đầu tư. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



Mã Hiểu Yến nhẹ nhàng nói:



- Kỳ thật thì bọn họ có ý nghĩ như vậy thì cũng bình thường. Dù sao, người ta xuất ra một trăm triệu cũng không phải muốn làm nhân viên cứu hỏa cho nhà máy rượu Quy Ninh. Nếu công ty mới bọn họ không nắm giữ số cổ phần thì chỉ sợ là không chịu đầu tư. Lúc đấy thì hợp tác giữa đôi bên cũng tan vỡ.



- Nếu vấn đề cổ phần không thể giải quyết thì công ty mới sẽ không thể đăng ký thành lập. Căn cứ rượu Thiên Mẫu ngưng đã lâu. Lãnh đạo, em lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ là….



Mã Hiểu Yến giọng nói có chút lo lắng.



Ý của cô thì An Tại Đào hiểu rất rõ. Cổ Xuân Lan sở dĩ đến đầu tư khẳng định là muốn khống chế số cổ phần. Nếu không thể nắm giữ quyền quản lý thì hứng thú đầu tư của bọn họ liền nhạt đi.



Có nên lùi một bước hay không? An Tại Đào thoáng có chút chần chừ.



Nhưng hắn lại chợt nghĩ, vẫn cảm thấy không ổn. Bởi vì một khi nhà máy rượu Quy Ninh không khống chế được số cổ phần, thì khi công ty mới thành lập sẽ dần dần trở thành công ty thành viên của tập đoàn Cổ Lan Xuân. Tập đoàn Cổ Lan Xuân sẽ lợi dụng công ty mới này mà đẩy dời đi sản phẩm mới, lợi dụng ưu thế tài nguyên và thị trường của nhà máy rượu Quy Ninh mà từ từ thay thế được nhà máy rượu Quy Ninh.



Nếu nói như vậy, nhà máy rượu Quy Ninh chẳng khác nào dùng tài nguyên và thị trường của mình dâng cho người khác. Từ đó biến thành một doanh nghiệp chỉ có hư danh mà thôi, còn làm sao mà lớn mạnh được.



Cục diện như thế này, An Tại Đào không hề muốn thấy. Cho nên ngay từ đầu, hắn đã chỉ thị cho Lý Kiệt, nhất định phải kiên trì khống chế cổ phần. Nhưng hiện tại xem ra, người của tập đoàn Cổ Lan Xuân cũng rất khó đối phó.



An Tại Đào thở phào một cái, cảm thấy thật khó giải quyết vấn đề này.



Làm sao bây giờ?



Hắn trầm ngâm hơn nửa ngày, mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Mã Hiểu Yến, dịu dàng nói:



- Hiểu Yến, em giúp anh thông báo cho Lý Kiệt, nói rằng sáng mai đến gặp người của tập đoàn Cổ Lan Xuân để nói chuyện. Thôi, bây giờ em về nhà đi, để anh gọi anh Hoàng chở em về. Sau này buổi sáng em cứ ở nhà chờ, anh sẽ đến đón em. Quyết định như vậy đi.



An Tại Đào không nói gì thêm.