Quan Thanh
Chương 367 : Lận Nhiên nhờ giúp đỡ
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
An Tại Đào thết đãi Huyện uỷ Quy Ninh, các Uỷ viên thường vụ liên hoan ở nhà hàng Kim Thái Dương vào ban đêm dẫn tới chấn động không nhỏ. Thế cho nên một số đơn vị đêm đó đang tiệc tùng bằng công quỹ ở Kim Thái Dương vội vàng chấm dứt sớm, không dám ăn nhậu thả cửa đến khuya như thường lệ, các "quan viên" ở huyện cũng lặng lẽ rời đi.
Ai nấy đều biết là An Tại Đào hết sức căm ghét việc dùng công quỹ ăn uống, một khi để nhóm lãnh đạo Huyện uỷ bắt gặp anh đang say khướt, chỉ sợ anh không có cách nào đỡ nổi. Cs lẽ ngay cả bản thân An Tại Đào cũng không biết được là hiện giờ hắn lại có sức uy hiếp lớn đến như vậy đối với các cán bộ Quy Ninh.
An Tại Đào nghiêm khắc xiết chặt chuyện dùng công quỹ ăn nhậu, đương nhiên không phải chỉ hời hợt và hình thức. Hắn thạt sự chán ghét chuyện đó. Nhưng đồng thời lại biết quá rõ là cái kiểu nghênh đón đưa rước, vui chơi chè chén này không phải chi ở huyện Quy Ninh mới có, một mình hắn căn bản là không thể thay đổi được. Cho nên, hắn cũng không định hoàn toàn xoá bỏ hiện tượng tiêu cực này, nói thật, hắn không có bản lĩnh đó, cũng không muốn đi đảm đương cái loại công việc của một "Bao Thanh Thiên" rất không được lòng người này.
Nhưng quá mù sa mưa, thói quen ăn nhậu thịnh hành, không chỉ ảnh hưởng đến hình tượng Đảng uỷ, chính quyền, còn khiến công tác đạt hiệu quả thấp, không xiết chặt không được. Mà trên thực tế, sử dụng uy quyền hành chính để thỉnh thoàng "gõ" các cán bộ ở huyện một chút, khống chế việc dùng công quỹ ăn nhậu trong phạm vi có thể chấp nhân được, không đến mức để cho người dân phản cảm, là có thể làm được.
Sau này, thực tế đã chứng minh, thời kỳ An Tại Đào chủ quản ở huyện Quy Ninh, đúng là mức độ ăn nhậu trong quan trường ở đây thấp nhất trong mọi thời kỳ. Có một phóng viên của một tờ báo trung ương đã viết về hắn bằng những lời cảm thán thế này:
"Anh là một cán bộ thanh niên có tính cách phức tạp, một người không ngừng cải cách nhưng lại luôn đắn đo cân nhắc; anh từng là phóng viên, bài viết rất rõ ràng mạch lạc, trình độ lý luận rất cao, nhưng lại không thích những bài báo lý luận thao thao bất tuyệt, kiên quyết chống lại thứ văn chương kiểu cách; tính tình anh ôn hoà, điềm tĩnh, nhưng không dễ dàng tha thứ sai lầm của cấp dưới, từng mắng như tát nước vào mặt cán bộ huyện; anh có chủ kiến, làm việc nhanh gọn, dứt khoát, không thích nói lời thừa, nhưng lại khéo léo xử sự đưa đẩy; anh khởi xướng tiết kiệm, liêm chính, rồi lại vẫn duy trì sự khoan dung nhất định, mặc dù rất căm ghét hiện tượng sử dụng công quỹ ăn nhậu, dùng xe công vào việc tư, lãng phí tài chính…nhưng lại thường xuyên bỏ tiền riêng mời cán bộ trong huyện ăn uống tiệc tùng…Nói một cách đơn giản, anh là một người cải cách có cá tính, thông qua cá tính có phần câu nệ của mình mà nỗ lực thay đổi vận mệnh của một huyện nhỏ, khiến cho nhân dân toàn huyện mãi mãi khắc ghi một Bí thư Huyện uỷ".
Đêm đó tiệc rượu thoả thuê rồi mới giải tán. Mặc dù đang tranh đấu quyền lực, An Tại Đào và Trương Hân đã đối đầu không nhân nhượng trong lần đầu giao phong; nhưng trên tiệc rượu hai người lại có vẻ rất hoà hợp, thế cho nên Trương Hân có ý đồ chuốc cho An Tại Đào say mèm, mà chính mình lại say khướt vì quá chén.
Màn đêm buông xuống. Một số Uỷ viên thường vụ rời bàn tiệc, Tôn Hiểu Linh yên lặng lưu lại cuối cùng, nhìn An Tại Đào lên xe mới thầm lặng lên xe rời đi. Đã lâu cô không được ở chung một chỗ với An Tại Đào, trong lòng luôn nhớ nhung, vốn định nhân dịp tối nay tâm tình đều thả lỏng, sẽ cùng hắn ở chung một chỗ, trò chuyện một đêm, nhưng thấy An Tại Đào tiếp xong một cuộc điện thoại liền lên xe mà đi, cô không khỏi cảm thấy có chút thất vọng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc Tôn Hiểu Linh lên xe, lái xe của Trương Hân đỡ y từ trong toa-lét loạng choạng đi ra, lảo đảo lên xe. Nhưng sau khi đóng cửa xe lại, lái xe bất ngờ phát hiện, dường như cơn say của Trương Hân đã hoàn toàn tiêu tán, sắc mặt y âm u ngồi phía sau xe, ánh mắt không ngờ loé lên tin nhìn hung dữ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính xe.
Phòng hiện nay Trương Hân đang ở chính là phòng trước kia của Lưu Ngạn, đối diện với phòng An Tại Đào. Tuy rằng An Tại Đào không còn ở trong cơ quan, nhưng phòng này thì hắn vẫn giữ lại. Đương nhiên, cũng không phải An Tại Đào tham gì cái phòng nhỏ này, hắn giữ lại là vì đề phòng vạn nhất nhỡ ra mẹ hắn và Trúc Tử đến sẽ không có chỗ ở.
Hoang Thao đưa An Tại Đào đến phía dưới lầu, sau khi hắn xuống xe Hoàng Thao mỉm cười nói:
Lận Nhiên có chút kích động, cúi người xuống nắm lấy tay An Tại Đào, nói năng hơi vội vàng, lộn xộn:
-Em trai Lận Sương của tôi đã bị Uỷ ban Kỷ luật tỉnh gọi đến xét hỏi, chỉ sợ không còn được mấy ngày. Tôi…tôi, Bí thư An, xin anh giúp chúng tôi một lần.
-Lận tổng, thật có lỗi, chuyện này tôi không giúp được cô. Tôi chỉ là một Bí thư Huyện uỷ nho nhỏ, ngay cả có tâm cũng vô lực.
An Tại Đào không muốn tiếp tục nói thêm với Lận Nhiên. Hắn biết rõ, Lận Nhiên tìm đến hắn chắc chắn là đã biết hắn có quan hệ với Trần Cận Nam; nhưng, chưa nói tới Trần Cận Nam có thể can thiệp được vào chuyện này hay không, cho dù là có thì dựa vào cái gì mà can thiệp? Đưa chính bản thân mình và Trần Cận Nam vào giữa cơn lốc xoáy tranh đấu quyền lực ngấm ngầm này một cách không đáng như vậy là chuyện vô cùng không sáng suốt, An Tại Đào tuyệt đối không làm cái loại chuyện ngu xuẩn này.
Hắn hơi dùng sức rút tay mình ra khỏi tay Lận Nhiên, đột ngột đứng dậy, thản nhiên liếc nhìn Lận Nhiên một cái rồi quay đầu định bước đi.
-Bí thư An,
Lận Nhiên cười một cách chua xót pha lẫn tự giễu cợt:
-Tôi biết kết quả sẽ là như vậy. Anh không thiếu tiền, dùng tiền mua chuộc anh chẳng khác nào "chở củi về rừng"; mà dùng nữ sắc, chút nhan sắc này của tôi chỉ sợ làm Bí thư An thêm chướng mắt. Thế nhưng tôi vẫn đến tìm Bí thư An dù biết sẽ nếm mùi thất bại. Tôi biết, chuyện này không có quan hệ gì với Bí thư An, anh sẽ không hơi đâu giẫm vào vũng nước đục này, nhưng xin anh hãy lưu lại thêm một lúc, nghe tôi nói cho hết lời được không?
An Tại Đào thở ra một cái, lại chậm rãi ngồi xuống:
-Lận tổng, chúng ta phải nói rõ một chút, không phải tôi không giúp cô, mà thật sự là không giúp được, bất lực!