Quan Thanh
Chương 372 : Nghiêm túc khảo sát cán bộ
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
Bóng đêm nặng nề, gió lạnh hiu quanh. Ngồi trong xe, yên lặng mà nhìn dòng xe đông nghịt bên ngoài cửa kính, cuộc sống ban đêm của huyện Quy Ninh dần dần phồn hoa khiến trong lòng An Tại Đào chậm rãi sinh ra một sự vui sướng yên lặng.
Đối với một người đã sống lại một lần như An Tại Đào mà nói, tiền tài, danh lợi và mọi thứ, đều thành nhất thời, đối với những thứ này, hắn nhìn cực kỳ nhạt. Của cái có nhiều dùng làm gì, sống không dùng tới chết không mang theo, hai mắt vừa nhắm lại lập tức thành hư không.
Mà chỉ có quan trường, mới có thể gây ra động lực cuộc sống không ngừng tiến thủ của hắn. Trong mắt hắn, không gì quan trọng và có ý nghĩa hơn đối với việc nắm được quyền lực hành chính đi làm chút chuyện thực tế.
Mấy năm nay, thị trấn Tư Hà sớm nhất cũng tốt, khu kinh tế mới Tư Hà sau này cũng thế, cùng với huyện Quy Ninh hiện tại, xem một huyện nhỏ huyện nghèo chậm rãi thay đổi trong tay mình, phát triển và phồn vinh, nhìn dân chúng một phương bởi vậy mà lấy được lợi ích, mà lý tưởng thi hành biện pháp chính trị của mình cũng thay đổi trở thành sự thật, trong lòng An Tại Đào tràn đầy cảm giác thành tựu và thỏa mãn nào đó không thể nói nên lời.
Cảnh đêm xán lạn ở huyện thành hiện lên trước mắt hắn, An Tại Đào chậm rãi buông cửa kính xe xuống, một cơn gió lạnh thổi vào mặt, hắn không kìm hổi giật mình một cái.
Bất tri bất giác, đi tới huyện Quy Ninh đã 3 năm! Mà năm 2001 cũng sắp qua đi, năm 2001 sắp qua đi này, kỳ thật cũng là một năm rất đáng nhớ, cho dù là đối với khắp quốc gia, hay là đối với huyện Quy Ninh thậm chí cá nhân An Tại Đào mà nói.
Ngày 13 tháng 7 Yên Kinh đăng cai Olympic thành công! Đây là một thời khắc khiến người trong nước hưng phấn, kích động và hãnh diện, đây là một lựa chọn Olympic công bình, công chính là có tính lịch sử. Lúc 18h15 ngày 13 tháng 7 giờ địa phương Mát-xcơ-va (22h15 giờ Yên Kinh), Chủ tịch IOC quốc tế Juan Antonio Samaranch trang trọng tuyên bố tại Hội trường Trung tâm Mậu dịch quốc tế: Thành phố tổ chức Thế vận hội Olympic năm 2008 ---- Yên Kinh.
Trong nước rơi vào sôi trào. Mà cho dù là ở huyện thành nhỏ như Quy Ninh này, tới mỗi nơi đều tràn ngập không khí vui mừng đón vận hội, hai bên đường phố còn có không ít "chiêu bài quảng cáo" lấy nội dung đón thế vận hội là chính. Mà nghe nói, sản phẩm khu kinh tế mới sinh thái nông nghiệp Tư Hà cũng đầu cơ vào chiêu bài thế vận hội.
Làm người tái sinh "giác ngộ tiên tri sớm", An Tại Đào biết thế vận hội Olympic mang đến thị trường trong nước cơ hội kinh doanh rất lớn. Trong trí nhớ kiếp trước của hắn, rất nhiều địa phương đều nhắm vào "chuyên cung cấp thế vận hội", đều thông qua các loại quan hệ tới thủ đô chuẩn bị, ký kết hiệp nghị chuyên cung cấp sản phẩm với ủy ban thế vận hội. Bởi vì đây không chỉ là lượng tiêu thụ sản phẩm thế vận hội Olymphic, còn trở thành cái khung mở rộng sản phẩm rất lớn.
An Tại Đào nhớ rõ, khu rau quả lớn của huyện Cao Lãm Tân Hải từng sử dụng chiêu bài chuyên cung cấp thế vận hội, đồng thời nhân cơ hội này lăng xê hình tượng thương hiệu khu rau quả lớn của huyện Cao Lãm ra bốn phía, sau đó thậm chí tạo ra một khu vực gieo trồng rau quả nổi tiếng rtong tỉnh.
Nghĩ tới đây, An Tại Đào đột nhiên vừa động: khu kinh tế mới Tư Hà có nên đi theo con đường lăng xê như vậy hay không? Ừ, hẳn là khả thi! Hắn âm thầm quyết định, sau Đại hội cán bộ toàn huyện ngày mai, hắn phải lưu Tôn Hiểu Linh lại nói chuyện với cô.
Lúc này, hắn cũng không biết, không chỉ hắn có loại ý tưởng này, Trương Hân cũng đã sớm sinh ra ý tưởng này trong đầu. Hai ngày trước gã đi khu kinh tế mới Tư Hà điều tra nghiên cứu khảo sát, chính là đánh chủ ý này. Đây là thiết kế chiến tích gã mưu đồ đã lâu cũng đã suy nghĩ cặn kẽ, làm một cán bộ thanh niên tự cho mình siêu phàm, có được bối cảnh cách mạng, Trương Hận tự nhiên cực kỳ khát vọng đối với chiến tích. Nhưng ở huyện Quy Ninh trước mắt, thật ra không gian bới móc chiến tích lưu lại cho Chủ tịch huyện như gã thật sự không lớn.
Trương Hân cũng đã nói với Tôn Hiểu Linh, nhưng rất hiển nhiên, Tôn Hiểu Linh cũng không quá để ở trong lòng, cho nên cũng không nói với An Tại Đào.
Đội bóng đá nước nhà rốt cục cũng chạy ra khỏi Châu Á, có cơ hội tham gia World Cup Nhật Hàn năm 2002. Ngày 7 tháng 10, sân vận động ở một thành phố Đông Bắc, đội tuyển quốc gia chiến thắng đội Oman 1:0, sớm giành được tư cách tham dự World Cup 2002. Tin tức truyền ra, đám người mê bóng ở huyện đi lên đường Thanh Niên, quảng trường UBND huyện, thỏa thích phóng thích tình cảm dành dụm đã lâu trong trái tim, huyện thành này trở thành biển cả sung sướng.
Điều này, đều là chuyện đáng nhớ kỹ và hưng phấn của một số người, nhưng đối với An Tại Đào mà nói, lại vẫn bình thản như vậy, khiến hắn muốn hưng phấn cũng không nổi. Mà đây, đại khái chính là "buồn bực" khó tránh khỏi của người tái sinh.
Nhất là đối với bóng đá, An Tại Đào biết rõ đội tuyển quốc gia xuất ngoại lần này là ngẫu nhiên cỡ nào. Mà cái gọi là tham dự World Cup chẳng qua là đá ba trận bóng liền về nước, ba trận đều thua, mất mặt mà thôi. Bóng đá trong nước phát triển sau đó, càng khiến người ta thất vọng. Còi đen, cá độ bóng đá, chơi bóng giả dối... Một đoạn thời gian trước khi An Tại Đào tái sinh, số lượng người mê bóng đá trong nước đã giảm tới điểm đóng băng trong lịch sử.
..
...
Cuối năm, lại tiến vào thời khắc tổng kết cuối năm, thành phố phỏng chừng cũng sắp xuống kiểm tra đánh giá bộ máy lãnh đạo Huyện ủy và UBND huyện. Đương nhiên, làm cán bộ tỉnh quản lý, An Tại Đào vẫn phải nhận khảo sát của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Một Bí thư Huyện ủy cùng Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố và thành viên bộ máy cấp thành phố cùng nhau nhận khảo sát của Ban Tổ chức ccans bộ Tỉnh ủy, đây đại khái là một cảnh tưởng khác lạ. Mà đây, dường như cũng nhắc nhở người của quan trường Phòng Sơn, Bí thư Huyện ủy trẻ tuổi này không giống bình thường.
Tuy rằng Trương Hân cũng là cán bộ dự bị, nhưng gã cũng không tiến vào "danh sách đỏ thay thế người khác", cho nên gã vẫn là cán bộ thành phố quản lý bình thường.
...
...
Đối với công tác tổng kết năm 2001 mà nói, huyện Quy Ninh có rất nhiều nét bút đậm đáng giá viết. Khu kinh tế mới Tư Hà sớm đi vào quỹ đạo hoạt đọng, tổng sản lượng kinh tế dần chiếm một phân ba tổng sản lượng kinh tế toàn huyện, mà theo đó mấy hạng công trình lớn lần lượt khởi công xây dựng... Huyện Quy Ninh năm 2001, dùng đầu tư lớn, phát triển lớn để hình dung một chút cũng không khoa trương. Cho nên, An Tại Đào cũng không lo lăng khảo sát cuối năm của hắn, cho dù là khảo sát bộ máy, cũng không có bất cứ vấn đề gì. Tình hình năm nay khá đặc biệt, nửa năm đầu hắn ở UBND huyện, sáu tháng cuối năm đi Huyện ủy, khảo sát hai bộ máy, đều nhắc tới hắn, hắn quả thực là rút thời gian cho từng bên.
An Tại Đào trong xe bỗng nhúc nhích tay chân, cười cười:
- Hoàng sư phụ, dừng xe phía trước đi, tôi muốn đi dạo. Tự tôi về nhà là được, anh trực tiếp lái về đi, không cần đưa tôi nữa.
Hoàng Thao đáp lại, cũng không dám nói thêm gì, liền dừng xe trước cửa tòa nhà Thương Mại Quy Ninh.
An Tại Đào xuống xe, giơ tay với Hoàng Thao, nhìn Hoàng Thao lái xe rời đi, lúc này mới chậm rãi đi dọc theo vỉa hè tiến về phía trước. Đi được một lúc, đột nhiên nghe được một tiếng gọi quen thuộc:
- Lãnh đạo! Bí thư An!
An Tại Đào hơi ngoái ý muốn ngẩng đầu nhìn lại, thấy dưới đèn nê ông sáng ngời, Mã Hiểu Yến và chị dâu Uyển Thanh Hà của cô sóng vai đứng cách đó không xa, trong tay còn cầm một số túi giấy to, xem ra dường như vừa mới đi dạo cửa hàng xong.
- Ha ha, Hiểu Yến à -----
An Tại Đào cười cười, tiếp đó liền chào.
- Bí thư An, còn nhớ rõ tôi không?
Uyển Thanh Hà vương tay ra:
- Tôi là...
An Tại Đào khẽ mỉm cười, giơ tay nhẹ nhàng nắm chặt tay Uyển Thanh Hà:
- Nhớ rõ nhớ rõ, sao lại không nhớ chứ, chị dâu, ha ha!
- Lãnh đạo, ngài mới trở về từ Yên Kinh sao?
Mã Hiểu Yến mỉm cười, cũng đã đi tới.
- Ừ. Hôm nay tôi trở về từ Yên Kinh, buổi chiều lại đi thành phố tham dự hội họp, ừ, lãnh đạo thành phố có chút thay đổi, tại đại hội cán bộ toàn huyện ngày mai, sẽ truyền đạt lại cho mọi người chút...
An Tại Đào do dự một chút:
- Hai người ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn, chúng ta cùng nhau ăn chứ? Vừa lúc tôi muốn đi tìm một chỗ ăn cái gì.
- Ừ, được, chúng tôi cũng đang muốn tìm chỗ ăn cơm.
Uyển Thanh Hà vội vàng đáp ứng:
- Tôi mời Bí thư An cơm. Cảm ơn Bí thư An...
An Tại Đào ngẩn ra:
- Ha ha, cảm ơn tôi? Ha ha, hay là tôi mời hai cô đi ---- Hiểu Yến, phía trước có một quán món cay Tứ Xuyên gọi là Em gái Tứ Xuyên, hương vị không tồi, chúng ta tới đó đi.
Ba người nói cười muốn đi "Em gái Tứ Xuyên", Mã Hiểu Yến biết An Tại Đào thích món cay Tứ Xuyên này, quán món cay Tứ Xuyên hơi nổi danh ở huyện chỉ sợ hắn đều đã ăn qua. Cho nên, vào tiệm cơm, thấy bà chủ chủ động chào hỏi với An Tại Đào, cô quả thật cũng không kỳ quái.
Uyển Thanh Hà thì hơi kỳ quái, thừa dịp An Tại Đào đi toilet, cô kéo cánh tay Mã Hiểu Yến, cúi đầu nói:
- Hiểu Yến, chị xem bà chủ tiệm cơm này rất quen thuộc với Bí thư An... Lãnh đạo lớn như Bí thư An còn tới địa phương nhỏ này ăn cơm sao?
Mã Hiểu Yến cười cười:
- Chắc là anh ta thường tới đây... Anh ta một mình ở huyện, có thể cũng lười tự mình nấu cơm ăn, lại không muốn tham dự tràng cảnh đưa đón mê hoặc, cho nên liền tự mình đi tìm địa phương nhỏ ăn cơm. Thời gian dài, tự nhiên sẽ quen ---- đúng rồi, chị dâu, một lát Bí thư An đi ra, chị đừng nói lung tung!
Uyển Thanh Hà bĩu môi:
- Chị nói lung tung lúc nào rồi? Chị còn muốn hỏi chuyện đi Yên Kinh kìa? Có phải sau khi anh ta nói xong đã quên rồi hay không? Lâu như vậy, cũng không có lời tiếp theo, chị cùng với anh trai em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi... Đây không phải lừa dối chị sao!
Mã Hiểu Yến hơi bất đắc dĩ mà cười khổ nhìn Uyển Thanh Hà:
- Chị dâu, chuyện này đừng có nhắc lại. Anh ta bận công tác, quên là chuyện bình thường, hơn nữa, chuyện này vốn chính là...
Mã Hiểu Yến còn chưa nói xong, thấy An Tại Đào đã đi tới từ phía buồng vệ sinh, liền vội vàng ra hiệu bằng mắt với Uyển Thanh Hà, ngậm chặt miệng.
An Tại Đào đang đi, bà chủ nhô đầu ra từ phía sau quầy hàng, cười nói:
- Bí thư An thật lâu chưa tới nhé, có phải đồ ăn cửa hàng nhà chúng tôi không hợp khẩu vị của ngài.
- Ha ha, không phải không phải, gần đây tôi bận công tác, luôn bận rộn ngược xuôi, cũng không thường xuyên ở huyện. Ồ, đúng rồi, bà chủ, gần đây kinh doanh thế nào?
An Tại Đào dừng bước, nhận điếu thuốc bà chủ đưa qua, liền nói chuyện tào lao mấy câu.
- Ài, chỉ có thể nói là đủ sống đi... Bí thư An, ngài còn nhớ rõ lần trước chứ? Đám lưu manh này sau khi đi ra khỏi đồn công an, luôn tới quan chúng tôi gây phiền toái, quấy rầy Yên Thúy của chúng tôi... Nhưng người đó ba ngày tới hai lần, khiến cho đứa bé này không làm gì được, đang chuẩn bị hai ngày nữa tới Yên Kinh tìm anh trai, xem có thể tìm việc sống tại Yên Kinh hay không. Đứa nhỏ này thông minh có năng lực, tôi quả thực hơi luyến tiếc.
Bà chủ vỗ vỗ Yên Thúy đang giúp đỡ bà thu dọn đồ vật phía sau quầy hàng, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Yên Thúy hơi đỏ lên, ngẩng đầu chào An Tại Đào một tiếng:
Đồng Hồng Cương không dám chậm trễ, buông điện thoại khẩn trương gõ cửa tiến vào:
-Bí thư An, ngài tìm tôi?
-Lão Đồng, ngồi đi, chúng ta nói chuyện mấy câu.
An Tại Đào giơ bản danh sách trong tay lên:
-Ông công tác ở Huyện đã một thời gian dài, ông hãy nói qua với tôi một chút về tình hình cụ thể của cán bộ các xã, thị trấn. Ví dụ như thời hạn giữ chức đã lâu có những người nào?
Đồng Hồng Cương giật mình, thầm nghĩ: "Xem ra Bí thư An thật muốn điều động cán bộ phía dưới, xem tư thế của anh ta, chỉ e động tác sẽ không nhỏ".
Đồng Hồng Cương trầm ngâm một chút, suy nghĩ kín kẽ rồi nói:
-Bí thư An, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm. Ngài có muốn lấy danh sách từ chỗ Ban tổ chức cán bộ không? Tôi sẽ đến nói với Trưởng ban Mã.
An Tại Đào lắc lắc đầu:
-Không cần, chúng ta chỉ là nói chuyện phiếm mấy câu thôi. Ha ha, nếu thông qua Ban tổ chức cán bộ thì phải là công việc chính thức rồi. Tôi hôm nay ngồi nghĩ lại, tuy rằng đến công tác ở Huyện đã mấy năm, nhưng đối với tình hình cụ thể của các cán bộ phía dưới còn nắm chưa rõ. Ông cũng không cần suy nghĩ nhiều, cũng đừng căng thẳng, chúng ta chỉ là nói chuyện vui thôi mà.
Đồng Hồng Cương trong lòng âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ: "Anh như vậy không phải làm khó tôi hay sao?"
Nhưng trong lòng thì nghĩ vậy, ngoài miệng vẫn tươi cười:
-Bí thư An, theo những gì tôi được biết, các phòng ban của Huyện, đại bộ phận các trưởng phòng đều tầm trung tuổi, trong đó sắp về hưu có khoảng 5, 6 người. Ví dụ như Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng Tề Đan Chi, Trưởng phòng công an Huyện Vi Chi Kiến, Phòng lâm nghiệp cũng có mấy phó phòng và nghiên cứu viên...
Các xã, thị trấn phía dưới thì cũng không có mấy ai. Các Bí thư, Chủ tịch xã, thị trấn đều không lớn tuổi lắm.
-Có đồng chí nào năng lực đặc biệt mà bởi vì một số nguyên nhân nào đó mà thời gian dài không được đề bạt không?
An Tại Đào yên lặng nghe, đột nhiên lại hỏi một câu.
Đồng Hồng Cương trong lòng vừa động, trong lúc nhất thời không hiểu được suy nghĩ thực sự trong lòng An Tại Đào, liền ngẫm nghĩ một chút, cười nói:
-Bí thư An, có một đồng chí như vậy, tên là Cúc Lượng, là một nhân tài của Huyện ta, từng là Phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế Huyện, nhưng bởi tính tình quật cường nên bị Tôn Cốc chèn ép. Ông ta là thạc sĩ đại học Đông Sơn, rất hiểu biết về kinh tế, có năng lực, tinh thần làm việc tốt, chỉ là tính tình quá thẳng thắn nên xử lý các mối quan hệ từ trên xuống dưới không được tốt.
An tại Đào ồ một tiếng, cười cười:
-Ừ, lão Đồng, ông bớt chút thời gian lập cho tôi một bản danh sách căn cứ vào sự hiểu biết của ông, liệt kê xem ở các lĩnh vực công tác của Huyện có những nhân tài nào, sở trường là gì, chúng ta sẽ nghiên cứu xem có thể bồi dưỡng người tài hay không. Lão Đồng à, Huyện chúng ta đang bước vào thời kỳ phát triển kinh tế, nhân tài vô cùng cần thiết.
Đương nhiên, đây chỉ là ý của cá nhân tôi, không có qua Huyện ủy thảo luận. Tạm thời làm một bản điều tra nghiên cứu, không cần phải nói ra ngoài.
Tuy rằng An Tại Đào thanh âm rất ôn hòa, khuôn mặt luôn mỉm cười, nhưng Đồng Hồng Cương không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy kính cẩn nói:
-Xin Bí thư An yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức chuẩn bị tốt tài liệu.
An Tại Đào ha hả cười:
-Tốt lắm, đi đi. À đúng rồi, ông nhìn lịch công tác của tôi rồi sắp xếp một chút, lúc nào tôi không bận lắm thì sắp xếp cho tôi gặp Cúc Lượng. Nếu quả thật là một nhân tài như vậy, có cứng đầu đến đâu chúng ta cũng không sợ. Ha ha.
Đồng Hồng Cương trong lòng vui vẻ, biết cơ hội của Cúc Lượng đã tới, ông ta khẩn trương gật gật đầu.
-Tôi biết rồi, Bí thư An.
Cúc Lượng với Đồng Hồng Cương là quan hệ thông gia, nói chính xác thì là em trai của vợ Đồng Hồng Cương. Năm đó là nhân tài của Huyện, ở Ủy ban Kinh tế Thương mại phát triển rất nhanh, nhưng do tính tình quá cứng đầu nên đã đắc tội với Bí thư huyện ủy Tôn Cốc, bị Tôn Cốc điều đến Phòng lưu trữ làm một Phó chủ nhiệm nhàn rỗi, xếp hạng gần cuối.
Sau khi Đồng Hồng Cương đi rồi, An Tại Đào lập tức gọi điện thoại cho Mã Hiểu Yến:
-Hiểu Yến, cô có biết người tên Cúc Lượng của Phòng lưu trữ không?
Mã Hiểu Yến ngẩn ra, chợt cười nói:
-Tôi có biết anh ta, lãnh đạo, sao lại hỏi đến anh ta? Đây chính là nhân vật nổi tiếng cứng đầu của huyện chúng ta, đến Tôn Cốc mà cũng dám mắng. Nghe nói lúc ấy bởi một việc thu hút đầu tư nào đó, anh ta đã trực tiếp xông đến phòng làm việc của Tôn Cốc, đập bàn rầm rầm mắng y, khiến Tôn Cốc tức giận đến thiếu chút nữa khai trừ anh ta ra khỏi Đảng.
-Ồ, nghiêm trọng như vậy sao?
An Tại Đào cười cười:
-Nhưng tôi nghe nói, người này là một thạc sĩ kinh tế rất giỏi?
-Năng lực rất mạnh, chỉ có điều cá tính cũng quá mạnh mẽ. Lãnh đạo, không thích hợp làm trong quan trường, tôi thấy anh ta thích hợp làm kinh doanh hơn.
Mã Hiểu Yến do dự một chút:
-Lãnh đạo, người đó là em vợ Đồng Hồng Cương, có phải ông ta đề cử với ngài hay không?
An Tại Đào ngẩn ra:
-Em vợ Đồng Hồng Cương? Ái chà, thú vị đây.
Vậy đi, Hiểu Yến, cô lập danh sách tất cả các nhân vật số một của các Phòng, các xã và thị trấn cho tôi, phân loại theo loại hình và trình tự, ví dụ như tuổi tác, bằng cấp, sở trường lĩnh vực nào...Tạm thời đừng cho người ngoài biết chuyện này, tôi muốn nắm tình hình cơ bản một chút.
Nghe An Tại Đào kiên quyết không muốn cho người ngoài biết, Mã Hiểu Yến không dám trái nửa lời, cũng là âm thầm thở dài, biết người đàn ông trong lòng mình đang muốn thi hành thủ đoạn thống trị mạnh mẽ, cứng rắn.
Mã Hiểu Yến buông ống nghe, đột nhiên tự giễu mình, thầm nghĩ: "Dù sao hắn cũng là một Bí thư Huyện ủy cao cao tại thường, tâm tư của hắn không phải là mình có thể hiểu rõ được. Sau khi ổn định cục diện, hắn muốn tiến hành "thay máu" bộ máy lãnh đạo trong toàn bộ huyện, đó cũng là hợp lý. Chỉ có điều, có những người điều chỉnh cán bộ là vì mưu lợi, còn đối với An Tại Đào, điều chỉnh cán bộ là vì sự nghiệp chung".
Buổi chiều tan làm, An Tại Đào không cần Hoàng Thao lái xe mà tự mình lái xe. Hoàng Thao vừa thấy lãnh đạo không cần mình lái xe, ngay lập tức hiểu là lãnh đạo muốn làm việc mà không muốn người khác biết, nên ngoan ngoãn giao chìa khóa xe cho hắn, sau đó đi về nhà.
An Tại Đào cùng Mã Hiểu Yến đến một nhà hàng ăn cơm, sau đó về nhà An Tại Đào. Vừa mới vào cửa, Mã Hiểu Yến đã nhìn xung quang, không khỏi kinh ngạc thốt lên:
-Lãnh đạo, nhà ngài khá sạch sẽ đấy, không nghĩ ngài cũng biết dọn nhà cửa.
An Tại Đào cười cười:
-Tôi làm gì biết dọn nhà. Cơ bản là thời gian này tôi ít ở nhà, chỉ có về ngủ thôi, nhà giống như một khách sạn, tự nhiên sẽ không bừa bãi.
Mã Hiểu Yến hì hì cười, thay dép lê cởi áo khoác, hướng phòng vệ sinh đi đến:
-Tôi đi giặt quần áo, còn khăn trải giường, ga gối nào trong nhà thì mang ra cho tôi giặt luôn.
Nhớ ra mình có vứt đồ lót trong phòng vệ sinh, An Tại Đào có chút xấu hổ ngăn Mã Hiểu Yến lại:
-Hiểu Yến, không cần, để tôi tự giặt được rồi.
Mã Hiểu Yến cười cười, lách qua An Tại Đào đi vào phòng vệ sinh, nhìn nhìn, lại ló đầu ra cười nói:
-Đồ lót của ngài cũng cần phải giặt rồi, nhất là bít tất.
An Tại Đào xấu hổ xoa tay, đi qua nói:
-Hiểu Yến...
-Lại còn ngại sao?
Trong tình cảnh này, Mã Hiểu Yến cũng dần thả lỏng, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều:
-Đối với tôi còn khách khí gì nữa.
Nói xong, Mã Hiểu Yến đột nhiên đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống, vân vê góc áo của mình, không dám ngẩng lên nhìn vào ánh mắt An Tại Đào.