Quan Thanh
Chương 376 : Tranh đoạt chức Chủ tịch huyện – Ám chỉ
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
Chương này và chương trước đọc như kiểu thiếu một đoạn giữa, thật ra bên bản gốc tác giả cũng viết như thế, cho nên.. mình bó tay, các bạn đọc tiếp bình thường nha.
Trương Hân do dự một chút, vẫn chậm rãi buông cửa kính xe. Gã che dấu không được xấu hổ và giận dữ thật lớn trong lòng, thanh âm khàn khàn cúi đầu nói:
- An Tại Đào, hiện giờ anh đắc ý chứ? Anh vừa lòng chứa? Hừ, tôi nói cho anh, chúng ta chờ xem!
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Trương Hân, hai chúng ta vốn có nghĩa bạn học, vốn không cần như thế. Anh làm Chủ tịch huyện, tôi làm Bí thư Huyện ủy, phối hợp tốt, anh ủng hộ tôi công tác, chiến tích tương lai tất nhiên cũng không thể thiếu một phần của anh. Nhưng anh lại có ý muốn đẩy ngã tôi, đây là sai lầm lớn nhất của anh. Anh không nên đối đầu với tôi, bắt đầu từ ngày đầu tiên anh đối đầu với tôi, kết cục của anh đã định rồi...
Cho dù giọng An Tại Đào rất bình thản, nhưng trong bình thản có một sắc thái cao cao tại thương và nắm vững trong tay. Nhất là nói ra khỏi miệng ở loại ngữ cảnh này, càng khiến Trương Hân cảm thấy khó chịu và xấu hổ.
- Hừ, chúng ta chờ xem.
Trương Hân căm giận mà khởi động xe.
An Tại Đào nghiêng người tránh qua một bên, nhún vai:
- Trương Hân, khuyên anh một câu, tới khu Lương Sơn khác, vẫn nên làm người khiêm tốn một chút thì tốt. Không nên quá tự cho là đúng, không nên quá kiêu ngạo, anh ngoại trừ có một xuất thân tốt, không còn gì khác... Cố lên đi, hy vọng chúng ta còn có thể làm việc với nhau.
Trương Hân hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào, bật cửa sổ xe, chạy đi như bay, trong giây lát liền biến mất trong nắng sớm mông lung.
Gió lạnh gào thét, An Tại Đào cuộn áo khoác sát người, yên lặng nhìn phía xa, trong lòng thản nhiên. Hắn đương nhiên biết, sở dĩ Trương Hân lựa chọn tiếp tục lưu lại ở Phòng Sơn, là tồn tại ý niệm tiếp tục "phân cao thấp" với hắn trong đầu, nếu không mà nói, gã đã sớm rời khỏi Phòng Sơn.
Người này thật sự là khó chơi... Khóe miệng An Tại Đào lộ ra một nụ cười, thầm nghĩ tôi còn sợ anh sao?
Thần sắc An Tại Đào thay đổi, Mã Hiểu Yến thật sự quan sát thần sắc thay đổi của hắn, thấy hắn hơi mất hứng, trong lòng vui mừng một hồi. Thật ra chuyện này cô vốn không cần nói cho An Tại Đào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn muốn thử An Tại Đào một chút, xem hắn rốt cuộc có vài phần... tâm tư với mình.
- Cô trả lời như thế nào...
An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, thàn nhiên nói:
- Đương nhiên, tuy rằng công tác ở huyện không thể không có cô. Nhưng vì tiền đồ của cô mà nói, đi tỉnh công tác đương nhiên tốt hơn ở huyện một chút.
Mã Hiểu Yến đột nhiên cười hì hì, đứng dậy đi đến bên cạnh An Tại Đào, cúi người nhìn hắn, một chút nhu tình trong mắt không ẩn núp chút nào mà phát ra:
- Tôi đương nhiên là cự tuyệt. Tôi đã sớm nói, tôi sẽ không rời khỏi... trừ khi... trừ khi anh đuổi tôi đi!
An Tại Đào ngẩng đầu liếc, đúng lúc đối mắt với ánh mắt Mã Hiểu Yến nhìn xuống.
Cô sinh ra một khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn phụ nữ Đông Phương, cũng hông có dung nhan tuyệt mạo của Mạnh Cúc, Hạ Hiểu Tuyết và Lưu Ngạn, luận về tướng mạo, nhiều lắm cô chỉ phảng phất tài nữ Trương Nhiên. Nhưng khác với khí chất văn chương lộ ra ngoài của Trương Nhiên, trên người Mã Hiểu Yến phát ra một khí chất cương nghị quật cường.
Đôi mắt của cô lớn mà có thần, dường như con ngươi có nước nhộn nhạo, nhưng mà dịu dàng giống như phụ nữ không lúc nào không yên lặng nói hết điều gì, mà khiến cho người ta cảm giác kiên định có lực, hoặc là liên quan tới cuộc sống quan trường này; cái mũi kiên nghị thẳng thắn, có chút xinh đẹp nữ tính lại có anh khí nam tính; đôi môi mềm mại hơi mỏng, bày ra như một viên đá quý màu hồng gần như trong suốt, một mái tóc dài đen nhanh dịu dàng như nước, giống như thác nước chảy xuôi xuống, vừa lúc xõa trên vai...
Khí chất nhu tình như nước và anh khí bừng bừng đan xen một chỗ, khiến tâm thần An Tại Đào lạc lối trong chốc lát. Hắn cảm thấy mềm nhũn, yên lặng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nắm chặt sau đó chậm rãi buông lỏng ra.
Mã Hiểu Yến cảm thấy động tình, cô cắn chặt răng, đỏ mặt nhào vào lòng An Tại Đào.