Quan Thanh

Chương 391 : Hướng đi huy hoàng - Đòi nữ diễn viên tiếp rượu

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


Sáng sớm, An Tại Đào chỉ vội uống một chén canh ở nhà rồi lên xe chạy ra ngoài. Có phòng trưng bày triển lãm sản phẩm nông nghiệp sinh thái ở khu kinh tế mới Tư Hà, còn hội chợ bán sản phẩm nông nghiệp sinh thái thì được xây dựng ở trung tâm tòa nhà hậu cần ngoại ô thị trấn.



Còn cuộc diễn tập văn nghệ Buổi tối Quy Ninh thì được cử hành ở sân vận động Quy Ninh.



9 giờ sáng ở khu kinh tế mới Tư Hà, Quy Ninh phải cử hành nghi thức mừng huyện lên thành phố, tập thể lãnh đạo huyện phải cắt băng nữa.



Các nhân viên toàn bộ ban ngành trong huyện đều có vị trí riêng. Thành viên của ba tổ hoạt động đều được tổ chức phân xong đâu vào đấy rồi, khẩn trương vào hiện trường. Hậu cần, an ninh, tuyên truyền, một loạt công tác cũng được sắp xếp xong.



Dạo một vòng quanh hiện trường, thông qua tổng chỉ huy hoạt động là Cổ Trường Lăng, An Tại Đào lúc này mới bảo Hoàng Thao lái xe về Huyện ủy, đi lại trong phòng, chờ lãnh đạo thành phố đến.



Hơn chín giờ rưỡi sáng, Đồng Hồng Cương vội vã chạy đến văn phòng của hắn nói lớn:



-Bí thư An, vừa nhận được điện thoại của thư ký Bí thư Trương, đoàn xe của các lãnh đạo đã vào thị trấn, anh xem các lãnh đạo huyện có phải xuống đón không? Lãnh đạo bốn bộ máy trong huyện đều đang chờ trong phòng họp.



An Tại Đào khoát tay:



-Đi, chúng ta nhanh đi đón lãnh đạo thành phố.



An Tại Đào ra khỏi văn phòng. Hắn vừa mới đến cuối hành lang, chuẩn bị xuống thang lầu, cả một đoàn lãnh đạo huyện đuổi theo phía sau. An Tại Đào dẫn theo mấy mươi lãnh đạo cấp phó huyện trở lên, đi xuống lầu, ra đứng trước tòa nhà Huyện ủy, chia ra đứng hai bên.



Cửa Huyện ủy nhất thời là nơi náo nhiệt nhất con đường trung tâm của Quy Ninh. Người qua đường đều hơi kinh ngạc và lo âu: ngày thường không dễ gặp được các lãnh đạo huyện, sao hôm nay lại tụ tập đông đúc như thế trước cửa tòa nhà Huyện ủy, giống như chính phủ mở cửa thị uy các nông dân khiếu kiện kêu oan vậy, họ đứng tụm năm tụm ba, châu đầu ghé tai, hoặc mắt cứ bơ bơ nhìn lên trời.



Nhưng chợt âm thanh chói tai của tiếng còi cảnh sát vang lên.



Một chiếc xe việt dã cảnh sát có đèn chớp mở đường, phía sau là đoàn xe lãnh đạo thành phố, toàn màu đen cả. Audi hoặc Crown chạy từ góc đường tới, xếp cả hàng dài. Cuối cùng còn có mấy chiếc xe cỡ vừa và xe tải màu bạc, hẳn là các lãnh đạo ban ngành thành phố và phóng viên truyền thông.



Cổ Trường Lăng hơi kinh ngạc nói:



-Bí thư An, lãnh đạo đến cũng khá nhiều, xem kiểu này thì bốn lãnh đạo trong bộ máy cũng tới rồi. Ha ha, nể mặt chúng ta quá!



An Tại Đào mỉm cười, đột nhiên nói nhỏ:



-Lão Cổ, chỉ thả một con dê, thì cả bầy chạy theo. Đừng lo, lãnh đạo tới nhiều cũng không sao. Chẳng lẽ chúng ta không lo nổi hai bữa cơm sao?



Thấy An Tại Đào gọi lãnh đạo thành phố là một bầy dê, Cổ Trường Lăng cười ha hả, không nói gì nữa.



Đang lúc nói chuyện thì xe cảnh sát mở đường đã chạy qua, cua một vòng đến ngay trước cửa. Sau xe mở đường, đầu tiên là xe của Trương Bằng Viễn. Xe Trương Bằng Viễn dừng lại, sau đó tất cả các xe chuyên dụng của lãnh đạo cũng đều ngừng ven đường.



An Tại Đào và Cổ Trường Lăng cùng cất tiếng chào:



-Bí thư Trương!



-Xin chào Bí thư Trương, hoan nghênh lãnh đạo.



Trương Bằng Viễn cười ha hả, bắt tay An Tại Đào:



-Đồng chí Tiểu An, bốn đồng chí phụ trách bốn mảng lớn ở thành phố đều đến cổ động cho cậu, các cậu đã chuẩn bị tốt chưa? Chuẩn bị xong rồi thì chúng ta ra thẳng hiện trường, nhân tiện xem tình hình tổ chức hoạt động của các cậu.



-Cảm ơn lãnh đạo, hoan nghênh lãnh đạo.



An Tại Đào cười, liếc mắt nhìn thấy Chủ tịch thành phố Đông Phương Du đang chậm rãi xuống xe.



Đông Phương Du hôm nay mặc áo màu hồng nhạt ngắn tay, quần tây màu đen, chân mang một đôi sandal màu hồng tím, cách ăn mặc khá nhẹ nhàng thoải mái.



An Tại Đào bắt tay Trương Bằng Viễn xong cũng bước ra đón, ra vẻ kinh ngạc nói:



-Chủ tịch thành phố Đông Phương hôm nay cũng đến đây sao? Hôm qua còn nghe nói cô đi họp lãnh đạo trên tỉnh, chúng tôi còn thấy tiếc.



Khuôn mặt quyến rũ của Đông Phương Du hơi đỏ lên, cười hơi xấu hổ:



-Quy Ninh có hoạt động lớn như vậy, tôi là Chủ tịch thành phố sao có thể không đến? Đồng chí Tiểu An, như Bí thư Trương nói, chúng ta đừng vào cơ quan, đi thẳng ra hiện trường đi.



Nói xong, Đông Phương Du lập tức quay đầu lại, khoát tay, nói lớn:



-Quay đầu, đi khu kinh tế mới.
"Là tiên nữ trong sạch sao? Chỉ là gái gọi cao cấp thôi!"



An Tại Đào mắng thầm một tiếng, tiến thoái lưỡng nan, vô cùng xấu hổ.



Kim Tuệ Kiều khẽ mỉm cười, cũng nghiêng người bước tới.



Trương Nhiên nói khẽ:



-Bí thư An, hay là thôi đi, không thể bắt buộc người ta được.



An Tại Đào mặt mày âm trầm, do dự một lúc rồi gật đầu với Trương Nhiên, sau đó bước xuống lầu. Nhưng đến thang lầu, hắn gọi điện thoại cho Lưu Ngạn cầu cứu.



Không bao lâu, điện thoại của Lưu Ngạn đã gọi thẳng tới điện thoại của Tống Phương Phỉ.



Bà chủ đã ra mặt nói chuyện, dù Tống Phương Phỉ cao ngạo tới đâu cũng không thể không nể mặt Lưu Ngạn. Nếu không, dù cho cô là một diễn viên nổi tiếng, nếu rời khỏi vốn liếng tư bản đó, cô cũng sẽ dần cô quạnh mà thôi.



Tống Phương Phỉ, Kim Tuệ Kiều và Trương Nhiên cùng đi ra, định cố gắng chịu đựng cho qua buổi tiệc. Nhưng vừa thấy hai nữ diễn viên đến tiếp rượu, Trình Nguyên Cương cũng rất mất hứng, liền rầy rà Lưu Phương mấy câu. Lưu Phương vốn định tạo niềm vui cho lãnh đạo, không lường trước vỗ mông ngựa bị ngựa đá, xấu hổ không chịu nổi.



Thế nên Tống Phương Phỉ và Kim Tuệ Kiều liền vội vã trở lên lầu.



Nhưng lúc lên lầu, Tống Phương Phỉ thầm nhìn lại, đánh giá An Tại Đào. Đến lúc này, cô mới cẩn thận đánh giá hắn. Trong lòng cô vô cùng nghi hoặc, An Tại Đào chỉ là một Bí thư Huyện ủy nhỏ nhoi, sao có thể thuyết phục Lưu Ngạn nói giúp cho hắn?



Đứng trong đại sảnh, Tống Phương Phỉ đột nhiên dừng bước, nhìn Trương Nhiên cười nói:



-Chị Trương Nhiên, vị Bí thư Quy Ninh này là thần tiên phương nào, bản lĩnh không nhỏ nha, không ngờ có thể khiến Tổng giám đốc Lưu ở Nam Dương đích thân gọi điện thoại cho em, nói giúp cho hắn.



Kim Tuệ Kiều cũng dừng bước, lỗ tai dựng lên, trong lòng cô cũng rất ngạc nhiên.



Trương Nhiên thở dài:



-Vị Bí thư An này không phải người bình thường đâu. Hắn có quan hệ thân thiết với Tổng giám đốc Lưu ở Nam Dương. Cô Tống, cô Kim, thật ra hai người cũng biết vợ hắn đó.



-Hả, ai vậy chị Trương Nhiên?



Tống Phương Phỉ hỏi dồn.



Trương Nhiên nhún vai:



-Chủ tịch Hội dồng quản trị tập đoàn An Hạ, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn công ty dầu mỏ Long Đằng, Hạ Hiểu Tuyết! Còn quan hệ giữa An Tại Đào cùng Tổng giám đốc Lưu và Mạnh Cúc như thế nào, tôi cũng không rõ. Nhưng Tổng giám đốc Hạ, Tổng giám đốc Lưu cùng Tổng giám đốc Mạnh là bạn rất thân, cũng là bạn hợp tác, các cô chắc cũng đã nghe nói.



-Hả?



Tống Phương Phỉ kinh ngạc che miệng thốt lên một tiếng.



-Không ngờ hắn là ông Tổng giám đốc Hạ nha!



Ký hợp đồng với công ty của Lưu Ngạn, quan hệ cá nhân với Lưu Ngạn cũng không tồi, Tống Phương Phỉ tất nhiên hiểu rõ, quan hệ giữa Lưu Ngạn, Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc vô cùng thân thiết. Hơn nữa sau lưng ba cô là một tập đoàn tư bản hợp thành một thể, còn biết được bối cảnh quyền lực hùng hậu sau lưng Lưu Ngạn và Mạnh Cúc nữa.



-Khó trách Tổng giám đốc Lưu gọi điện thoại cho chúng tôi. Khó trách, hóa ra là ông Tổng. Ừ, chị Phương Phỉ, em nghe nói ông Tổng này cùng với Tổng giám đốc Lưu…



Kim Tuệ Kiều nói nửa câu liền cười hì hì.



Chợi Kim Tuệ Kiều lại vỗ tay:



-Chị Trương Nhiên, vừa rồi mình không nể mặt hắn, chắc không đắc tội với hắn chứ? Chậc chậc… đây là ông chủ của mình mà, nguy rồi.



Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Phương Phỉ biến đổi, thản nhiên cười:



-Tội thì tội, chúng ta cũng đã nể mặt Tổng giám đốc Lưu rồi, nếu không, tôi có thể đi ra sao? Đúng rồi, chị Trương Nhiên, chúng ta cũng nhanh chóng ăn chút gì đi, xong rồi còn phải hóa trang nữa.



Nói xong, Tống Phương Phỉ quay đi.