Quan Thanh

Chương 393 : Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


Tin An Tại Đào chuyển lên làm Phó chủ tịch thành phố truyền đi rất nhanh. Lúc đầu, nghe được tin này, Mã Hiểu Yến thấy khó tin, bởi vì cô cảm thấy nếu An Tại Đào thật sự muốn chuyển đi, chắc chắn phải báo cho cô biết.



Nhưng trong lòng cô lại thấy không yên, hai ngày nay đi làm trong tâm trạng bất định, muốn gọi điện hoặc trực tiếp tới hỏi An Tại Đào, nhưng lại sợ khiến làm hắn khó chịu, cho nên vẫn cứ do dự.



Nhưng cô hoàn toàn không biết, trong mấy ngày cô đang do dự này, An Tại Đào đang vì chuyện rời khỏi Quy Ninh của hắn mà lại một lần nữa lo bố trí, sắp xếp ổn thoả mọi việc trước khi đi hẳn.



Hắn phải đi, nhưng trước đó hắn phải "lót đường" thật tốt cho người của mình. Hiện giờ, cấp dưới chân chính của hắn và cần hắn sắp đặt và "lót đường" chỉ có bốn người, đó là Mã Hiểu Yến, Tôn Hiểu Linh, Bành Quân và Đồng Hồng Cương.



Bành Quân là thư ký của hắn, An Tại Đào đã hỏi qua ý kiến của cậu ta, Bành Quân không muốn ở lại, sẵn lòng cùng đi với hắn. Một khi Bành Quân đã nói như vậy, An Tại Đào cũng chiều ý cậu ta.



Đương nhiên, nếu Bành Quân không muốn tiếp tục làm thư ký, An Tại Đào cũng sẽ sắp xếp cho cậu ta một vị trí, ít ra thu xếp để cậu ta trở thành nhân vật số một có thực quyền ở một cơ quan nào đó ở Quy Ninh, đối với An Tại Đào không phải là vấn đề gì lớn. Nhưng rõ ràng là Bành Quân xem trọng tương lai sau này của An Tại Đào, càng mong muốn ở lại bên cạnh hắn.



Vấn đề của Tôn Hiểu Linh cũng không lớn, cô đã là Uỷ viên thường vụ Huyện uỷ kiêm nhân vật đứng đầu Khu kinh tế mới Tư Hà, ngay cả không còn sự che chở của An Tại Đào, cô cũng có thể vững vàng công tác. Chỉ cần không phạm sai lầm về chính trị, ở huyện làm vài năm, sau đó rất có khả năng được lên chức.



Vấn đề của Đồng Hồng Cương cũng vậy, chỉ cần An Tại Đào được điều đi, bộ máy Huyện uỷ nhất định sẽ có thay đổi. Trước tiên An Tại Đào "lót đường" cho y, đưa y vào Uỷ viên thường vụ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.



Chỉ có Mã Hiểu Yến khiến An Tại Đào hơi đau đầu. Theo kế hoạch ban đầu, hắn định để Mã Hiểu Yến tiếp nhận chức Trưởng ban tổ chức của Trần Tân, nhưng với tình hình này, nếu trước đi, hắn giao cho cô một vị trí cấp phó huyện, sắp tới cô có thể nhận được vị trí đó như ý muốn hay không là điều rất khó nói trước...



Đối với "đường ra" cho Mã Hiểu Yến, An Tại Đào do dự thật lâu, cân nhắc rất kỹ. Từ đó có thể thấy trong lòng hắn, thật ra Mã Hiểu Yến cũng chiếm một vị trí khá quan trọng. Dù sao, ân cứu mạng cùng với thâm tình của cô cùng hoà quyện, khiến hắn cảm động và khó có thể quên được.



An Tại Đào là người vô cùng ghi nhớ tình nghĩa. Mã Hiểu Yến và Tôn Hiểu Linh quan hệ thân thiết với hắn thì không cần phải nói rồi, ngay cả với Đồng Hồng Cương hắn cũng có tính toán đâu vào đó. Đồng Hồng Cương theo hắn làm tuỳ tùng, chia sẻ rất nhiều công tác hằng ngày cho hắn. Dù sao bây giờ tuổi anh ta cũng đã lớn, nếu lại tiếp tục cương vị Trưởng phòng, sau này cùng lắm là có thể lên đến cấp phó huyện, đời này coi như xong.



Mã Hiểu Yến ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu, nhưng ánh mắt đặt vào tài liệu mà đầu óc thì phiêu lãng tận đâu đâu.



-Re…e…eng!



Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Mã Hiểu Yến giật thót mình. Mặt mày thất sắc, cô lấy tay vỗ vỗ ngực, chậm rãi nhấc điện thoại lên. Không ngờ là điện thoại của Phòng cán bộ 1 thuộc Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ.



-Xin chào, tôi là Mã Hiểu Yến.



-Ha ha, xin chào, Trưởng ban Mã, tôi, Tần Quân Phòng cán bộ 1 Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ đây.



-A, xin chào Trưởng phòng Tần, có phải lãnh đạo lại giao công tác cho chúng tôi? Hì hì, tôi xin chăm chú lắng nghe!



Mã Hiểu Yến cười cười, nói đùa với Tần Quân. Người trong hai cấp Ban tổ chức cán bộ thường xuyên gọi điện qua lại, giao tiếp rất nhiều lần, Mã Hiểu Yến làm Phó ban tổ chức Thành uỷ Quy Ninh, đương nhiên là rất quen biết Tần Quân.



Tần Quân mỉm cười, nói đùa với Mã Hiểu Yến vài câu, sau đó đột nhiên hạ giọng nói:



-Chúc mừng Trưởng ban Mã. Trước hết chúc mừng cô, thăng chức sau làm lãnh đạo cũng đừng quên bạn cũ!



Trong lòng Mã Hiểu Yến chợt căng thẳng, lại giật mình:



-À, Trưởng phòng Tần, anh nói cái gì vậy? Tôi có gì mà chúc mừng, anh là lãnh đạo cấp trên cũng đừng trêu đùa cấp dưới như tôi chứ!



Tần Quân cười ha hả, khẽ nói:



-Trưởng phòng Mã, chúng ta đều làm công tác tổ chức, điều này có ý nghĩa gì, không cần tôi phải nói chứ? Ha ha, cho nên tôi mới nói chúc mừng. Đúng rồi, tôi quên nói chuyện chính, Trưởng ban Trương muốn tìm cô nói chuyện tổ chức vào hai giờ chiều nay, hy vọng cô đến đúng giờ.



Mã Hiểu Yến hơi hồi hộp, vội liên tục nói lời cảm tạ:



-Cảm ơn Trưởng phòng Tần đã quan tâm. Cảm ơn, hôm nào mời anh đến thành phố ăn cơm!



-Khách sáo, khách sáo quá!



Tần Quân cười ha hả gác điện thoại. Y gọi điện tới, mục đích trước hết là để thông báo cho Mã Hiểu Yến, thứ hai là cố tình thể hiện "thiện ý", để Mã Hiểu Yến nhận một chút ân tình của y.



Quan hệ giữa người với người trong quan trường là tế nhị đến mức như vậy, làm sao Mã Hiểu Yến có thể không biết. Tuy rằng chưa chắc cô đã thật sự cảm kích Tần Quân, nhưng ngoài miệng thì cũng phải nói rất nhiều lời khách sáo.



Buông điện thoại, khuôn mặt thanh tú hơi đỏ lên, giờ cô mới biết tin An Tại Đào thăng chức là thật, mà hắn đã lặng lẽ sắp xếp cho mình một con đường để xoay trở.



Cấp phó huyện sao? Ánh mắt Mã Hiểu Yến như ngưng lại, nhưng cô chợt nhận ra, cái cấp bậc mà cô chờ đợi đã lâu để đạt được, lại không gây cho cô một sự vui sướng lớn lao như cô tưởng tượng. Trong lòng cô vẫn man mác nỗi thương cảm vì biết rằng người đàn ông của lòng mình sắp rời đi, mà giấc mộng mình được ở lại bên hắn công tác đã hoàn toàn tan biến.



Thật ra, Mã Hiểu Yến muốn cùng An Tại Đào rời khỏi Quy Ninh, nhưng chính cô cũng hiểu được, khả năng này là rất thấp, ít nhất, trước mắt là không được. Trừ phi trong tương lai, An Tại Đào có thể trở thành nhân vật số một của thành phố Phòng Sơn, hẳn là lúc đó sẽ không có bất cứ trở ngại nào ngăn cản hắn điều mình đến bên cạnh hắn.



Mã Hiểu Yến gọi di động cho An Tại Đào, giọng cô hơi nghẹn ngào.



-Anh muốn đi à?



An Tại Đào nghe trong giọng nói của cô vẻ lưu luyến và thương cảm, thầm thở dài, nói:



-Hiểu Yến, đừng như vậy. Tôi chỉ rời khỏi Quy Ninh mà thôi, tôi công tác ở thành phố, chúng ta vẫn gặp nhau rất dễ dàng. À, đúng rồi, Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ có tìm cô nói chuyện chưa?



Mã Hiểu Yến sâu kín thở dài:



-Thật ra tôi muốn cùng đi với anh, anh đến đâu, tôi cũng sẽ đến đó.



An Tại Đào lặng im một lúc, rồi nói một cách nhẹ nhàng:



-Hiểu Yến, cô hiểu mà, tạm thời còn chưa được, sau rồi hãy nói.



-Không, anh nhất định phải hứa với tôi, tương lai điều kiện thuận lợi, anh phải điều tôi đến chỗ anh!



Mã Hiểu Yến luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng An Tại Đào, hắn nói gì cô đều nghe nấy, nhưng hôm nay giọng cô có phần bướng bỉnh và làm nũng. An Tại Đào đành phải trả lời đồng ý.







Tối hôm qua Trương Bằng Viễn trở về tỉnh nhà, sáng hôm nay cũng không đi làm, mà đi thẳng đến văn phòng của Trần Cận Nam. Đẩy cửa ra, Trần Cận Nam mỉm cười, không ngờ đứng dậy chủ động chào hỏi:



-Đồng chí Bằng Viễn, mời ngồi.



Trong lòng Trương Bằng Viễn hơi có chút kích động, ông ta rất hiểu cách đối nhân xử thế của Trần Cận Nam. Trần Cận Nam rất có có uy, rất có thế lực, là Trưởng ban tổ chức cán bộ - một trong các chức vụ trọng yếu của tỉnh, nắm giữ quyền điều phối cán bộ toàn tỉnh, cán bộ cấp sở vào văn phòng, căn bản là ông không đứng dậy. Sở dĩ đối với với mình dặc biệt như thế, đó là vì con ông ấy-An Tại Đào.



Hiện giờ hai nhà quan hệ rất sâu, lại có An Tại Đào và Trương Hạo, coi như là anh em. Trong trường hợp riêng tư, cách xưng hô của Trương Bằng Viễn xưng hô đối với Trần Cận Nam cũng có thể tuỳ ý một chút. Trương Bằng Viễn mỉm cười, đến ngồi xuống ghế sô pha, không nói gì thêm vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề:



-Anh Cận Nam, tôi là vì Tiểu Đào mà tới.



Hiện nay, thành phố chúng ta có một Phó chủ tịch thành phố lùi về tuyến hai, trước mắt điều kiện đã chín muồi, tuy Tiểu Đào hơi ít tuổi, nhưng thành tích rất tốt, năng lực công tác rất mạnh, hơn nữa tôi ở thành phố đề cử, tôi cho rằng, Tiểu Đào đã có thể lên thành phố công tác.



-Chưa đến ba mươi tuổi, mà đã là Phó chủ tịch thành phố, nói một cách nghiêm khắc, đó là nhờ có sự chiếu cố,



Trần Cận Nam thở dài:



-Cuối cùng thì tôi còn hơi băn khoăn, sợ sẽ khiến có người lời ra tiếng vào.



Đề bạt sử dụng cán bộ trẻ tuổi là chính sách mới của nhà nước, hơn nữa, Tiểu Đào là cán bộ hậu bị đã được đưa vào danh sách của Trung ương, tôi nghĩ, hắn là vấn đề không lớn.



Trương Bằng Viễn cân nhắc lời nói của mình, thật ra ông hiểu rõ, Trần Cận Nam mạnh mẽ, cứng rắn như vậy mà phải do dự không dứt trước sự thăng chức của con mình, đó là vì chức vụ của ông ta đang ở vào giai đoạn mấu chốt. Tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh!



-Không thể không nói, thằng bé Tiểu Đào này rất thông minh, toàn bộ những việc hắn làm được mấy năm nay ở Quy Ninh, đều thông qua giới truyền thông mà tuyên truyền ra ngoài, cùng lúc nâng cao sự nổi tiếng của Quy Ninh, mặt khác cũng khai thông cho tiền đồ của chính mình thêm rộng mở.



Trương Bằng Viễn nói tiếp:



-Mà trên thực tế, thành tích của cậu ấy là rõ như ban ngày. Quy Ninh đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, mang lại lợi ích thiết thực cho quần chúng nhân dân, được nhân dân khen ngợi. Bí thư Tiểu An của chúng ta danh vọng rất cao.



Vẻ mặt Trần Cận Nam thay đổi liên tục, trong lòng ông quả thật vẫn còn phân vân.
Đối với chuyện này, tôi cho rằng các lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố được phân công quản lý sẽ phải kiểm điểm trước Thành ủy, Cục quản lý ngành nghề cũng phải kiểm điểm nghiêm khắc với Ủy ban nhân dân thành phố. Bước tiếp theo, chúng ta còn phải truy cứu trách nhiệm của lãnh đạo có liên quan.



Theo tôi được biết, mỗi công nhân viên chức bị cho thôi việc mỗi tháng chỉ lấy ba mươi ngàn tệ, cũng là số tiền lương thấp nhất trong tiêu chuẩn của chúng ta năm ngoái. Các đồng chí, tiền lương tối thiểu đã không còn theo kịp nhu cầu sinh hoạt nữa rồi, chỉ có ít tiền như vậy, bọn họ sao có thể sinh sống được đây? Đây là vấn đề không thể lảng tránh được, chúng ta phải tìm biện pháp hóa giải.



Trương Bằng Viễn khoát tay:



-Chúng ta là lãnh đạo, nói chuyện phải có lương tâm. Chúng ta phải thấy được sự khó khăn của quần chúng. Tôi tin tưởng, tuyệt đại đa số công nhân viên chức đứng lên là để giải quyết vấn đề, về phần có vài phần tử cá biệt lợi dụng thì cũng không thể gây hoang mang được.



Tôi cho rằng, thứ nhất, lập tức cách chức tạm thời Giám đốc, Bí thư Đảng ủy của công ty than- khí gas Phòng Sơn. Cái này không có gì phải bàn bạc thêm nữa. Gây ra sự việc lớn như vậy, Hạ Canh khó chối được sai lầm này. Không chỉ có Hạ Canh mà tôi thấy toàn bộ bộ máy xí nghiệp cũng có vấn đề, phải chỉnh đốn hoàn toàn.



Thứ hai, thành phố phải lập tức thành lập một tổ công tác, do một đồng chí có năng lực dẫn đội, mau chóng điều tra và giải quyết vấn đề.



Trương Bằng Viễn phất phất tay, châm một điếu thuốc.



Bí thư Thành ủy cứng rắn, mạnh mẽ tỏ thái độ, đám người Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như tự nhiên là không dám công khai đứng ra phản đối nữa.



Nếu không, Trương Bằng Viễn hiện giờ đang cơn giận, nếu bọn họ đứng lên chặn họng ông ta, chẳng khác nào tự chuốc lấy bẽ mặt.



Đông Phương Du gật đầu:



-Tôi tán thành ý kiến của Bí thư Trương. Tuy nhiên tôi có một đề nghị bổ sung, làm ra một sự việc nghiêm trọng như vậy, cho dù công ty than – khí gas thay đổi chế độ xã hội có hay không có vấn đề, đồng chí Hạ Canh vẫn phải tạm thời bị cách chức đợi điều tra, điểm này là không hề nghi ngờ. Đồng thời, ở thành phố lập tổ công tác cũng là đúng. Tôi chỉ cảm thấy, việc chọn Tổ trưởng tổ công tác phải suy xét thật cẩn thận.



Tình huống vô cùng phức tạp, không chỉ cần có năng lực công tác mạnh, còn cần có ý thức chính trị cào và cái nhìn toàn diện, lại còn giỏi về công tác giáo dục tư tưởng chính trị cho quần chúng. Cá nhân tôi cho rằng, đồng chí An Tại Đào của huyện Quy Ninh khá thích hợp.



Năng lực công tác của đồng chí An Tại Đào rõ như ban ngày.



Sự việc khá khẩn cấp, tôi thấy nên để đồng chí An Tại Đào tạm thời giữ chức vụ Tổ trường, dẫn tổ công tác đến công ty Than - Khí ga Phòng Sơn, đồng thời bổ nhiêm làm Giám đốc kiêm Bí thư Đảng ủy công ty này, một mặt điều tra vấn đề, một mặt giải quyết vấn đề. Tôi tin rằng, với năng lực công tác và tác phong của đồng chí An Tại Đào, nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ quan trọng mà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố giao cho.



Đông Phương Du nói xong, lẳng lặng nhìn Trương Bằng Viễn.



An Tại Đào đường đường là nhân vật số một của một huyện, trước thời điểm mấu chốt đề bạt Phó chủ tịch thành phố, Đông Phương Du đột nhiên đề xuất An Tại Đào đến công ty Than – Khí gas giải quyết vấn đề, điều này nằm ngoài dự liệu của nhiều Ủy viên thường vụ.



Đông Phương Du rốt cuộc là muốn gì?



Người phụ nữ này khẳng định là không có ý tốt. Tống Tử Lâm trong lòng cười lạnh, đây là một việc coi như "Được ăn cả ngã về không". Làm tốt dĩ nhiên là được thành tích, nhưng làm không tốt lại chính là rơi vào một vũng bùn, rất khó thoát ra. Hơn nữa, An Tại Đào bị "Vây" ở Công ty Than - Khí ga , muốn lên làm Phó chủ tịch thành phố thì khó khăn và biến số tăng lên gấp bội.



Trương Bằng Viễn cũng giật mình, ông ta đứng dậy cười cười:



-Tôi đi nhà vệ sinh một chút, mọi người cứ tiếp tục thảo luận.



Trương Bằng Viễn vội vàng mà đi, nhưng không có đi nhà vệ sinh mà là trở về văn phòng của mình, gọi điện thoại cho Trần Cận Nam.



-Anh Cận Nam, tôi cảm thấy đây cũng là một cơ hội. Chuyện này nhìn qua khá phiền toái, nhưng chỉ cần xem thao tác như thế nào, khiến Tiểu Đào coi như "Giảm xóc" một chút, nhiều lắm là hơn nửa năm, cũng sẽ ngăn chặn được miệng lưỡi của nhiều người.



Trương Bằng Viễn cúi đầu dồn dập giải thích cho Trần Cận Nam.



Trương Bằng Viễn ý tứ rất rõ ràng, muốn cho An Tại Đào đến làm đội viên cứu hỏa.



Lần trước khi An Tại Đào đến làm Trưởng ban truyền thông và lần này không hề giống nhau.



Lần trước là Trương Bằng Viễn chủ yếu muốn khảo sát năng lực của An Tại Đào, còn lần này thì ít nhiều có ý nể trọng.



Trần Cận Nam cười dài khoát tay:



-Bằng Viễn, việc điều chỉnh cán bộ ở thành phố các cậu, tôi sẽ không tham dự. Ha ha. Đứa nhỏ này nếu ở dưới trướng của cậu, cậu muốn rèn luyện nó như thế nào thì rèn luyện, tôi không có ý kiến.



Trần Cận Nam tâm tình có vẻ rất tốt.



Trương Bằng Viễn có chút không ngờ, vốn nghĩ Trần Cận Nam sẽ phản đối, không ngờ Trần Cận Nam lại rất thích ý. Ông ta không biết, Trần Cận Nam vừa mới được Ban tổ chức trung ương tìm đến nói chuyện, muốn ông ta tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh, cho nên tâm tình rất tốt.



Chỉ cần ông ta làm Chủ tịch tỉnh thì An Tại Đào là con trai ông ta làm một Phó Chủ tịch thành phố còn có gì khó khăn? Nếu có một Phó Chủ tịch thành phố lùi về tuyến hai thì có thể kế nhiệm, nhưng nói trắng ra, cho dù không có Phó chủ tịch thành phố nào về hưu thì chẳng lẽ không tự đề cử được?



Về phần xử lý vấn đề cải cách chế độ thì đối với năng lực của con trai, Trần Cận Nam rất có lòng tin.



Trương Bằng Viễn về tới phòng họp, cười cười:



-Mọi người thảo luận thế nào rồi?



Tống Tử Lâm cười một tiếng:



-Bí thư Trương, mọi người đều nhất trí cho rằng, đồng chí An Tại Đào của huyện Quy Ninh năng lực công tác cao, tố chất chính trị cao, có thể giữ trọng trách tổ trưởng tổ công tác của thành phố. Vấn đề công ty khí gas Phòng Sơn giao cho anh ta làm, tất cả mọi người rất yên tâm. Nguồn truyện: Truyện FULL



Trương Bằng Viễn khẽ mỉm cười:



-Nếu tất cả mọi người đều cho là như vậy thì tôi cũng đồng ý. Tuy nhiên, chúng ta còn phải suy xét đến tính tích cực công tác của các cán bộ cấp dưới. Đồng chí tiểu An là nhân vật số một ở huyện, uy vọng đối với quần chúng huyện Quy Ninh rất cao, chúng ta bắt cậu ấy rời bỏ cương vị hiện tại, tôi thấy không thích hợp lắm.



Như vậy đi, bổ nhiệm đồng chí An Tại Đào làm Ủy viên thành ủy, trợ lý Chủ tịch thành phố, tổ trưởng tổ công tác xử lý vấn đề của công ty Than – Khí gas Phòng Sơn, tạm giữ chức Giám đốc kiêm Bí thư Đảng ủy công ty Than - Khí ga Phòng Sơn.



Trương Bằng Viễn nhấn mạnh ba chữ "Tạm giữ chức", ha hả cười:



-Có chức vụ thì cũng dễ dàng cho đồng chí An Tại Đào làm việc. Sự việc khẩn cấp, trình tự cũng nên đơn giản hóa đi. Trưởng ban Đan, anh lập tức gọi điện thoại nói cho đồng chí An Tại Đào biết, sau đó sáng mai Ban tổ chức cán bộ sẽ đến để tuyên bố bổ nhiệm.



Đông Phương Du ngẩn ra, cô không ngờ Trường Bằng Viễn lại nhanh chóng đồng ý đề nghị của cô như thế.



Tuy nhiên, Trương Bằng Viễn tuy rằng đồng ý, nhưng lại đề xuất cho An Tại Đào làm Ủy viên Thành ủy và trợ lý Chủ tịch thành phố, chức vụ này tương đương với một cán bộ lãnh đạo cấp phó thị.



An Tại Đào là nhaanv ật số một của huyện thuộc Phòng Sơn, vốn chính là Ủy viên thành ủy, nay lại là Trợ lý hành chính Chủ tịch thành phố, cũng coi như đã được liệt vào danh sách lãnh đạo thành phố Phòng Sơn. Về mặt ý nghĩa mà nói thì có thể xưng là lãnh đạo thành phố.



Đông Phương du do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu.



-Tôi đồng ý.



-Tôi cũng đồng ý.



-Hi vọng đồng chí tiểu An có thể đem đến cho chúng ta niềm vui bất ngờ.



Các Ủy viên thường vụ đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Vài người như Tống Tử Lâm, Trịnh Phương thì trong lòng có chút lo lắng cho An Tại Đào, ngược lại đám người Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như thì lại có chút vui sướng khi người gặp họa.



Chuyện của Công ty Than - Khí ga Phòng Sơn chính là một vũng nước đục, đi vào thì dễ thoát ra lại khó.



Đừng nhìn sự việc hôm nay bất ngờ xảy ra, các ủy viên thường vụ cảm giác có chút trở tay không kịp, nhưng đối với công ty Than - Khí gas Phòng Sơn vì sao sẽ phát sinh "Vấn đề", rất nhiều người trong lòng đều mơ hồ đoán được một ít.



Buổi tối mười giờ, An Tại Đào nhận được điện thoại của Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đan Tân Dân. Trong điện thoại, Đan Tân Dân trầm giọng truyền đạt lại quyết định của Hội nghị thường vụ thành ủy.



Điều khiến Đan Tân Dân có chút kỳ quái chính là An Tại Đào biểu hiện rất bình tĩnh.



Kỳ thật trước khi nhận được điện thoại của Đan Tân Dân, An Tại Đào đã nói chuyện cả nửa ngày với Trần Cận Nam. Trần Cận Nam ý tứ cũng rất rõ ràng, nếu hắn không muốn dính vào vũng nước đục, gây ra phiền toái thì ông ta lập tức sẽ điều An Tại Đào đến Tỉnh. Trần Cận Nam thậm chí còn mơ hồ nói cho con mình biết, nếu không có gì thay đổi thì mình sẽ tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh.



An Tại Đào do dự một hồi, cuối cùng quyết định lưu lại, tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này. Cân nhắc lợi hại, hắn cảm thấy ở thành phố làm việc thích hợp hơn. Chỉ cần xử lý tốt vấn đề công ty Than - Khí ga Phòng Sơn thì việc hắn tiếp nhận chức vụ Phó Chủ tịch thành phố cũng không có gì xa vời.



Cái này coi như là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy đi. Sau khi nói chuyện điện thoại với Đan Tân Dân xong, An Tại Đào buông di động, thở phào một cái, trong lòng lo lắng thì ít mà hưng phấn thì nhiều.



Quyển 7: Mạnh mẽ tiến lên