Quan Thanh
Chương 398 : Thủ đoạn phi thường
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
Có thể là lãnh đạo thành phố Phòng Sơn và lãnh đạo công ty sẽ mở một hội nghị muộn vì bây giờ đã là hơn 8h.
An Tại Đào trực tiếp bước đến phòng họp lầu ba. Hắn còn một cuộc họp quan trọng cùng với cán bộ trung tầng công ty Than - Khí gas thành phố Phòng Sơn.
Chánh văn phòng Tôn Chấn Lâm bước nhanh đuổi theo, nhỏ giọng cười nói:
- Phó chủ tịch thành phố An, trời cũng không còn sớm nữa, muốn ăn gì đó trước giờ họp hay không? Tôi sẽ yêu cầu chỗ tiếp đãi làm cơm cho lãnh đạo, tôi và lãnh đạo đi ăn cơm trước. Sau đó sẽ bắt đầu cuộc họp.
- Không, chúng ta nên bắt đầu sớm, đem công tác bố trí chu đáo. Nếu không thì tôi không ăn cơm vào nổi.
An Tại Đào lắc đầu, tiếp tục bước nhanh đến.
Tôn Chấn Lâm đành phải bước theo.
Trong phòng hội nghị, mấy chục cán bộ trung tầng của công ty đang châu đầu ghé tai khe khẽ bàn luận, đột nhiên thấy An Tại Đào bước nhanh vào, phía sau còn có Chánh văn phòng Tôn Chấn Lâm, liền khẩn trương đều đóng chặt cửa miệng.
An Tại Đào bước lên đài chủ tịch. Tôn Chấn Lâm nhanh chóng rót cho An Tại Đào một tách trà, sau đó yên lặng ngồi xuống vị trí đã được sắp xếp, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị phục vụ lãnh đạo.
Không thể không nói, Tôn Chấn Lâm là Chánh văn phòng xí nghiệp, ý thức phục vụ khá cao. Đối với ý thức này, so với những người mà An Tại Đào quen biết thì cũng chỉ có Lương Mậu Tài là có thể sánh bằng. An Tại Đào liền nhìn Tôn Chấn Lâm với ánh mắt khen ngợi.
Nếu ý thức phục vụ không cao thì cũng không thể làm được một Chánh văn phòng tốt phục vụ cho lãnh đạo.
An Tại Đào hắng giọng:
- Các đồng chí, chúng ta bắt đầu cuộc họp. Đây là lần đầu tiên tôi tổ chức cuộc họp chính thức với cán bộ trung tầng của công ty Than - Khí gas Phòng Sơn. Những người đang ngồi dưới đài đều rất xa lạ đối với tôi.
Trời đã khuya nên An Tại Đào cũng không dự định quay lại Quy Ninh. Hắn bảo Bành Quân đến nhà khách Phòng Sơn thuê hai phòng, chuẩn bị cho hắn và lái xe Hoàng Thao.
Ba cuộc họp liên tục trong một buổi chiều, An Tại Đào không có cảm giác gì là mệt mỏi, ngược lại toàn thân sung mãn. Hắn biết, dưới thủ đoạn lập uy của mình, khẳng định sẽ gây ra một số ảnh hưởng tiêu cực, gần như có thể đoán là Trịnh Lan sẽ không cam lòng bị miễn chức trong lúc này. Y chắc chắn là sẽ cầu cứu chỗ dựa vững chắc sau lưng y.
An Tại Đào lạnh lùng cười, trước mặt lại hiện lên khuôn mặt giống như Phật Do Lặc của Phó chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm.
Trù tính gì nào? Một Ngô Quốc Cẩm thì là cái thá gì? Cũng không biết từ khi nào, quyền lực nắm giữ trong tay An Tại Đào ngày càng lớn. Bối cảnh đằng sau ngày càng hùng hậu. Ánh mắt của hắn đã hướng về quyền lực rất cao phía trước.
Tối thiểu, một Phó chủ tịch thành phố bình thường tại Phòng Sơn không thể nào gây ra áp lực đối với hắn.
An Tại Đào thầm nghĩ rằng, mình không thẹn với lương tâm. Nếu Trương Bằng Viễn muốn xí nghiệp này suy sụp thì hắn sẽ không nói hai lời, lập tức buông tay ngay.
Hơn nữa, vào tình thế lúc này, hắn ngoại trừ phải khai sát khí thì cũng không còn cách nào khác. Cái gọi là trong thời khắc mấu chốt phải biết vận dụng một chút thủ đoạn phi thường.
Hắn không có thời gian, cũng không có tinh lực đi theo sát Trịnh Lan để đấu tranh trực tiếp, tranh đoạt quyền lực và phản kích.
Trong mấy năm nay, trong quan trường hắn chưa từng gặp phải sự trả đũa sao? Đỗ Canh, Lý Vân Thu, Hạ Canh…. Thậm chí bây giờ là Đông Phương Du, Trương Hân thân phận so với hai quản lý nho nhỏ như Trịnh Lan và Lô Tuấn thì hai người kia làm sao sánh bằng.
Đương nhiên, An Tại Đào cũng không tính toán đem toàn bộ xí nghiệp cao thấp điều chỉnh một lần. Không cần thiết phải làm như vậy, cũng không cần lãng phí thời gian. Chỉ cần giết gà dọa khỉ là được rồi. Hôm nay, miễn chức Trịnh Lan và Lô Tuấn, hai điểm hình bại hoại, những người khác cũng không dám manh động. Nguồn truyện: Truyện FULL
Những xí nghiệp cổ phần của công ty Than - Khí gas Phòng Sơn tuy rằng có rất nhiều, nhưng chân chính có thực lực chỉ có hai xí nghiệp là Thiên Nguyên và Thiên Tinh. Một là nhà máy khí gas, một là nhà máy sản xuất và vận chuyển khí gas cho toàn bộ thành phố Phòng Sơn. Người dân ở đây cơ bản do hai doanh nghiệp này khống chế.