Quan Thanh
Chương 411 : Sự cố bất thình lình
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Hạ Hiểu Tuyết cười nói:
-Quản lý uy phong này là bà xã anh. Sao hả? Đến giờ anh mới phát hiện vợ anh lợi hại sao?
Hai vợ chồng đùa nhau vài câu. Từ Yên Kinh đến Thiên Nam thường hay ngồi máy bay đến, nhưng An Tại Đào nghĩ hay mình nên tự lái xe đi. Dù sao họ cũng không phải chỉ đi Thiên Nam mà còn muốn đến thành phố Lam Yên để thăm vợ chồng Hạ Thiên Nông nữa.
An Tại Đào vốn định tự lái xe chở Hạ Hiểu Tuyết, nhưng giờ xem ra là khó thực hiện được.
Là Chủ tịch Hội đồng quản trị, Chủ tịch công ty tập đoàn An Hạ, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn dầu mỏ Long Đằng, Hạ Hiểu Tuyết giờ là nhà tư bản cao nhất trong thương giới người Hoa, thân phận hiển hách. Tuy không sánh được với lãnh đạo quốc gia, nhưng cô xuất hành, công ty tất nhiên cũng phải bảo vệ chặt chẽ.
Biết Hạ Hiểu Tuyết phải đi xa, giám đốc bộ phận bảo an và giám đốc bộ phận hành chính đều phải sắp xếp cho hành trình của Hạ Hiểu Tuyết.
Hạ Hiểu Tuyết ít nhất phải dẫn theo hai trợ lý, mang theo đủ loại "trang phục và đạo cụ" giúp cô giải quyết công việc của công ty. Đây không phải Hạ Hiểu Tuyết sĩ diện, mà là công ty cần. Cô nắm giữ tài chính cho tập đoàn hoạt động, mỗi ngày phải giải quyết nhiều việc, còn phải ra nhiều quyết định. Bất cứ lúc nào cũng có thể cần trợ thủ giúp đỡ công tác, đồng thời cũng truyền chỉ thị của cô về tổng bộ công ty.
Hết cách, An Tại Đào phải để cho công ty sắp xếp. Công ty tập đoàn An Hạ phái hai người lái xe phục vụ họ, đồng thời còn một chiếc xe công vụ cho vệ sĩ và trợ lý ngồi.
Xuất phát buổi sáng, chạy thẳng với tốc độ cao, buổi chiều đã tới Thiên Nam. Trên xe, An Tại Đào đã liên hệ với Trần Cận Nam và Trần Duệ, sau khi đến nhà khách Thiên Nam đặt mấy phòng rồi hai vợ chồng mới đến Trần gia.
Hai người ăn cơm chiều ở nhà Trần gia, cũng không quay về nhà khách, ở lại nhà họ Trần một đêm. Mười giờ sáng hôm sau, cha mẹ của Mã Vi Vi, vị hôn thê của Trần Duệ cũng tới Thiên Nam.
Hai người tham gia đoàn du lịch như hai du khách, mới đến Yên Kinh hôm qua. Bỏ qua các thắng cảnh ở Yên Kinh, muốn nói chuyện với Trần Cận Nam nên chạy tới Thiên Nam.
Cửa khách sạn Thiên Nam Khải Việt.
Vợ chồng Trần Cận Nam, vợ chồng An Tại Đào, cùng Trần Duệ và Mã Vi Vi, sáu người cùng đứng ở bậc thang cửa khách sạn, chờ đón cha mẹ Mã Vi Vi.
Thân phận của những người trong Trần gia đều không phải bình thường. Một người chính là chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam, một là nữ cường nhân khét tiếng trong thương giới người Hoa, bà chủ của tập đoàn dầu mỏ Long Đằng, Hạ Hiểu Tuyết. Danh tiếng và sức ảnh hưởng của Hạ Hiểu Tuyết, về phương diện nào đó, còn hơn cả Trần Cận Nam. Kế đó An Tại Đào, một cán bộ lãnh đạo cấp phó giám đốc Sở.
Đội hình hoành tráng như vậy đứng bên ngoài đón khách, nếu người khác biết được, chắc chắn sẽ chấn động. Chuyện này cũng vì muốn cho Mã Vi Vi chút thể diện, khiến cô gái thẳng thắn trong sáng này vô cùng cảm động, biết rằng Trần gia rất coi trọng cô.
-Không cần!
-Lý Kiệt, trước hết các anh phải nhìn hiện trường thật kỹ, liên hệ chặt chẽ với các ban ngành liên quan trong thành phố. Phải biết nguyên nhân rõ ràng mới nói chuyện được. Không được nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào của giới truyền thông. Giờ tôi lập tức về ngay.
An Tại Đào ngắt điện thoại, quay ngay vào phòng. Mọi người đang uống trà thấy sắc mặt của An Tại Đào hơi âm trầm. Hạ Hiểu Tuyết lập tức đứng dậy, tươi cười bước tới hỏi nhỏ:
-Ông xã, có chuyện gì sao?
An Tại Đào kéo kéo tay Hạ Hiểu Tuyết, gật đầu mỉm cười với vợ chồng Trần Cận Nam và vợ chồng Mã Bỉnh Tương:
-Chú Mục, thật ngại quá, cháu xin lỗi không tiếp được. Đơn vị cháu có chút việc gấp, cần cháu trở về ngay. Hiểu Tuyết, em ở lại tiếp chú Mã và cô Mục đi.
Trần Cận Nam nhíu mày, liếc nhìn An Tại Đào một cái:
-Tiểu Đào, Phòng Sơn xảy ra chuyện gì sao?
-Cũng không phải chuyện lớn lắm. Nổ bình ga, đã chết vài người, trước mắt còn chưa rõ nguyên nhân. Cha, con phải quay về ngay. Lúc này công ty đang trong thời kỳ mẫn cảm, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm lật thuyền. Con phải chạy về ngay.
-Đi đi, thật ra cũng đừng để ý quá.
Trần Cận Nam thản nhiên cười, khoát tay, ám chỉ cho con mình cũng không cần xem chuyện tạm giữ chức trong doanh nghiệp quá nặng nề. Đó chỉ là thời kỳ quá độ, thành công hay không cũng phải rời đi.
Chẳng qua Trần Cận Nam cho rằng, chỉ có một điều, thành tích trong kỳ này là hạng nhất thì đương nhiên là tốt, nếu không có thì cũng không ảnh hướng lắm đến toàn cục. Nhưng An Tại Đào lại cho rằng, không cần biết có phải là "ván cầu" hay không, phải là hạng nhất thật sự. Nếu nằm trong tay hắn, thì hắn phải làm cho xong, cho hoàn hảo, hoàn toàn để công ty Than Khí Ga Phòng Sơn thoát khỏi cảnh khó khăn.
Đây là nguyên tắc làm người của hắn. Điểm này thì An Tại Đào khác hẳn với cha hắn là Trần Cận Nam, cũng khác hẳn với nhiều cán bộ khác.