Quan Thanh

Chương 42 : Đỗ Canh ra mặt

Ngày đăng: 01:38 20/04/20




Khu làm việc của Văn phòng Thành ủy rất cũ, đại khái xây dựng vào những năm 50, đã cũ tới không thể cũ hơn. Vẻ ngoài cũ nát một chút cũng không sao, chủ yếu là vấn đề phương tiện công năng bên trong, không những rỉ nước mà còn bị rò điện, nhà vệ sinh cũng hỏng hóc không sử dụng được.



Thành phố Tân Hải là một thành phố kinh tế mạnh ở duyên hải, nơi làm việc của cơ quan thị chính như vậy, ở trong nước mà nói cũng không nhiều lắm. Cao Dương, Bí thư tiền nhiệm sớm đã có tâm tư xây dựng nơi làm việc mới cho cơ quan đảng chính trị ở khu mới, nhưng không biết vì sao chuyện này trì hoãn lại. Mà sau khi Đỗ Canh đến nhận chức, lại kiên quyết không đồng ý bỏ tiền xây cao ốc mới, cho nên những người liên quan tới Thành ủy tiếp tục phải ở lại trong tầng lầu mục nát này.



Cán bộ cơ quan kêu khổ thấu trời, nhưng chỉ dám càu nhàu sau lưng.



Đương nhiên, dãy nhà nhỏ của Ủy viên thường vụ phía sau cao ốc, tuy rằng bề ngoài cổ xưa giống như cao ốc phía trước, nhưng bên trong cũng từng được sửa chữa.



Một thanh niên cao gầy lo lắng chờ ở cửa dãy nhà Ủy viên thường vụ, thấy xe con chậm rãi chạy đến, không khỏi than thở vài tiếng:



- Khẩn trương, Đỗ Bí thư đã thúc giục vài lần, thời gian của Đỗ Bí thư có hạn, một lát còn phải họp.



An Tại Đào thản nhiên liếc người này, biết hắn là Trương Á Nam, Thành ủy Tân Hải phân phối làm thư ký cho Đỗ Canh, nhưng Đỗ Canh lại không sai hắn làm gì, chỉ lưu lại văn phòng xử lý một số việc vặt vãnh.



Trong dãy nhà Ủy viên thường vụ cực kỳ u tĩnh, u tĩnh khiến người ta hơi sởn tóc gáy. Mà nơi này, chính là trung tâm quyền lực toàn Tân Hải, các sắc lệnh có ảnh hưởng tại Tân Hải không ngừng phát ra từ nơi này.



An Tại Đào có được trí nhớ kiếp trước đương nhiên cũng không xa lạ gì nơi này. Hắn cùng Dịch Thần và Trương Siêu vác cái máy ảnh cồng kềnh sau lưng, đi theo Trương Á Nam lên lầu hai. Vừa mới qua chỗ ngoặt, Tống Lượng đã chờ ở cửa, xa xa vẫy tay về phía đám người An Tại Đào:



- Nhanh lên!



====



Hạ Thiên Nông ngồi trong phòng làm việc của Đỗ Canh dựa lưng vào sô pha cạnh tường, trong tay vuốt vuốt lá cây lan điếu dài nhỏ xanh mượt, mỉm cười nói:



- Đỗ Bí thư, cây lan điều ngài nuôi quả thật không tồi, một lát tôi để Tiểu Mạnh tới đây, ngắt một ít trở về làm giống.



Đây là một loại cây cảnh cỏ có sức sống cực kỳ ương ngạnh, không cần bón phân, chỉ cần ánh nắng mặt trời và hơi nước đầy đủ, nó sẽ sinh trưởng tươi tốt. Mà trong lá cây thường xuyên tách những mẩu vụn như rễ cây, mẩu vụn dần dần cũng sẽ sinh trưởng thành lá cây non mịn. Chỉ cần ngắt một ít thứ này, thả vào trong nước ngâm vài ngày, chùm rễ sẽ sinh ra, đại để là có thể trồng sống.
Đỗ Canh ôn hòa lộ ra một ánh mắt cao ngạo về phía Dịch Thần, nụ cười trên mặt càng thêm nồng nhiệt, mềm mại duỗi tay ra:



- Phóng viên lớn của báo tỉnh đến Tân Hải chúng ta phỏng vấn, vất vả.



Dù sao Dịch Thần cũng là phóng viên báo tỉnh, gặp qua rất nhiều sự kiện lớn, sớm đã định thần, anh ta cung kính vươn tay nắm tay Đỗ Canh:



- Cảm ơn Đỗ Bí thư có thể chấp nhận chúng tôi phỏng vấn!



Bàn tay Trương Siêu run rẩy chuẩn bị vươn ra bắt tay Đỗ Canh, bàn tay Đỗ Canh lại thuận thế nhấc lên, sau khi rời khỏi bàn tay Dịch Thần, vỗ nhẹ bả vai Trương Siêu:



- Chàng trai trẻ, ngồi đi, ở nơi này của tôi, mọi người đừng căng thẳng. Tiểu An, cậu xem chúng ta có phải nên bắt đầu hay không?



Đỗ Canh quay đầu lại nhìn đồng hồ thạch anh trên vách tường:



- Mười giờ tôi còn phải khai mạc một cuộc họp.











Đỗ Canh tạo dáng để Triêu Siêu chụp vài tấm ảnh, sau đó lại đưa ra tài liệu chuẩn bị trước đó, thật ra là vài lời ngắn gọn của ông ta dự kiến sẽ phát biểu trong cuộc họp Thành ủy mở rộng lúc 8h vừa rồi.



Tối hôm qua được Hạ Thiên Nông nhắc nhở thái độ của Đỗ Canh trong cuộc họp hôm nay cực kỳ kiên quyết. Cho dù Mông Hổ vẫn không mặn mà tỏ vẻ phản đối, nhưng ông ta vẫn đề xuất, để Phó Chủ tịch thành phố Hạ Thiên Nông tự mình mang theo tài liệu dỡ bỏ cầu vượt thành phố Tân Hải lên tỉnh, đệ trình văn phòng UBND tỉnh.



Xem Đỗ Canh khác với ngày xưa ôn hòa rộng lượng, lời nói trở nên cứng rắn mạnh mẽ, không nhân nhượng đối với việc dỡ bỏ cầu vượt. Đám lãnh đạo thành phố Tân Hải đều dần bắt đầu đổi hướng, phần lớn đều tỏ vẻ tán thành. Mông Hổ thấy đại thế đã mất, cũng biết mình không thể đối kháng được áp lực của Đỗ Canh, đành phải lạnh lùng giơ tay lên, nói một câu Tôi bảo lưu ý kiến liền phẩy tay áo bỏ đi.