Quan Thanh
Chương 423 : Cuốn theo dòng nước xiết!
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Sau khi kết thúc cuộc họp cán bộ lãnh đạo, An Tại Đào đứng một bên hàn huyên cùng các lãnh đạo khác. Vừa ra khỏi hội trường không bao lâu, hắn đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ vai chính trong chuyện xấu trên quan trường Phòng Sơn, Chủ tịch huyện Cốc Lan, Chu Lệ Lệ, đứng cách mình không xa, hình như đang đợi xe của cô ta.
An Tại Đào do dự một chút, chậm rãi bước tới.
-Chủ tịch huyện Chu!
An Tại Đào chủ động chào.
Chu Lệ Lệ nhìn hắn. Vì thái độ của Trương Hân với An Tại Đào nên cô ta không thể nào "thân cận" với An Tại Đào được, nhưng cũng miễn cưỡng cười:
-Chủ tịch thành phố An, xin chào.
An Tại Đào định nói chuyện, thấy thái độ của Chu Lệ Lệ lãnh đạm nên cũng thầm cười lạnh một tiếng, gật đầu cười với cô ta, không nói thêm gì nữa, đi nhanh tới lên xe của mình.
Quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng quyến rũ của Chu Lệ Lệ vẫn còn đứng đấy.
Cô cùng đi với Trương Hân, có thể xem là may mắn hay bất hạnh đây? Nói không chừng, sau này Chu Lệ Lệ cô còn phải cảm ơn tôi. An Tại Đào thầm nghĩ, khóe miệng nở một nụ cười kỳ lạ.
Chu Lệ Lệ nhìn theo xe An Tại Đào chạy đi, trong lòng thấy hơi kinh ngạc. Cô cũng không rõ vì sao quan hệ giữa Trương Hân và An Tại Đào lại căng thẳng như vậy. Không ngờ mỗi khi nhắc đến An Tại Đào là Trương Hân không thèm che giấu sự tức giận của mình.
Nghe nói hai người này là bạn học cùng khóa Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy, lại cùng được bổ nhiệm làm cán bộ hậu bị. Về lý, quan hệ hẳn phải gần gũi mới đúng. Nhưng kết quả thế này, Chu Lệ Lệ thầm lắc đầu, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.
Cô vốn có ấn tượng tốt với An Tại Đào, chỉ có điều sau khi qua lại với Trương Hân, thì cũng chỉ có thể "yêu ai yêu cả đường đi" mà thôi.
Chu Lệ Lệ cũng lên xe nhưng không đi về huyện Cốc Lan, mà đến khu thương mại của thành phố Tân Khánh. Năm ngoái cô đã mua một căn hộ nhỏ ở đây, sau khi ly hôn thì tới đây ở. Lần này cô đã bàn bạc kỹ với Trương Hân, hai người cứ sống chung ở đây trước, sau đó mới suy nghĩ đến chuyện kết hôn.
Chu Lệ Lệ ngồi xe đến cửa hàng bách hóa Phòng Sơn mua một ít vật dụng gia đình, như bát chén, khăn trải bàn…
Chu Lệ Lệ cực kỳ hứng thú quay về bày trí cẩn thận trong nhà mình, vừa dọn dẹp nhà cửa, vừa gọi điện thoại cho Trương Hân, nhưng gọi mãi cũng không được, đường dây luôn bận.
Cô không biết rằng, lúc này, Trương Hân đang nhận điện thoại từ Yên Kinh, người đứng đầu nhà họ Trương là ông nội y đang trách mắng y nghiêm khắc vô cùng. Không biết sao tin Trương Hân và Chu Lệ Lệ ở cùng một chỗ lại đến được Bắc Kinh. Biết y tìm đối tượng kết hôn lớn tuổi hơn, ông nội y rất tức giận, giờ đích thân gọi điện thoại cho y, ra lệnh cho y phải rời bỏ người phụ nữ ấy.
Trương Hân cảm thấy mình còn oan hơn nàng Đậu Nga, khổ sở vô cùng nhưng không nói được nên lời. Y vốn chỉ đùa cợt với Chu Lệ Lệ, chỉ là tình một đêm, nhưng nào ngờ cô này lại thật sự "tích cực" yêu y.
Hơn nữa Trương Hân cũng là một người đàn ông trưởng thành, khó nhịn được chuyện ấy. Một người phụ nữ sành sỏi như Chu Lệ Lệ chủ động mời gọi, sao y có thể từ chối nổi. Lần nào cũng muốn nói chia tay với Chu Lệ Lệ, nhưng cứ thấy Chu Lệ Lệ có ý ấy là y không khống chế được thú tính của mình, hai người cứ nửa thật nửa giả như thế mà ở cùng nhau.
Trương Hân vốn chưa từng có ý nghĩ kết hôn với Chu Lệ Lệ, đơn giản là lừa gạt Chu Lệ Lệ mà thôi. Vốn định tiếp xúc một thời gian, sau đó tìm cớ chia tay cô ta, nào ngờ người trong nhà lại biết.
Buông điện thoại, Trương Hân căm tức nghiến răng, mặt mày đỏ bừng. Nhưng lời ông nội nói, y không dám không nghe. Nếu để ông nội biết được y còn lui tới với Chu Lệ Lệ, dựa theo tính cách tàn nhẫn có một không hai của ông, chắc chắn sẽ đích thân chạy tới Phòng Sơn cho y vài cái tát. Thậm chí có thể cấm cửa y, không cho về nhà họ Trương. Không về nhà cũng không sao, dù sao Trương Hân đã ra ngoài sống từ sớm. Nhưng rời bỏ Trương gia, sao y còn có thể lăn lộn trong quan trường? Không có ông nội, ai sẽ nể mặt y đây?
Cũng may y không thích Chu Lệ Lệ thật lòng, chia tay thì chia tay. Trương Hân khẽ cắn môi, gọi điện thoại cho Chu Lệ Lệ, dùng giọng điệu mà y cảm thấy là dịu dàng nhất, uyển chuyển nói hết sự tình cho Chu Lệ Lệ biết.
Nên biết, An Tại Đào không phải nhân vật số một bình thường trong công ty. Hắn là Trợ lý Chủ tịch thành phố, sau khi rời khỏi công ty không lâu sẽ được thăng chức, tiếp đó chắc chắn An Tại Đào là một phó Chủ tịch thành phố. Trong công ty này, có ai dám đắc tội với An Tại Đào như thế?
Hơn nữa, khi công ty Than Khí Ga Phòng Sơn rơi vào đường cùng, trong tay An Tại Đào, nó lại tỏa sáng. Tất cả chứng minh, suy nghĩ của An Tại Đào rất chính xác, có lợi cho sự phát triển lâu dài của công ty.
Quý Mộng Khiết cũng nhìn An Tại Đào bằng ánh mắt tò mò, thầm đánh giá hắn. An Tại Đào thờ ơ, lãnh đạm. Tuy cô không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng không được mười cũng được chín. Cô muốn xem thử, An Tại Đào giải quyết chuyện này thế nào, nhìn xem tác phong của một cán bộ xuất thân từ chính phủ xử lý việc công ty thế nào.
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lướt qua mọi người:
-Tôi đã nói từ lâu, thiết lập các phòng ban trong công ty là dựa theo nguyên tắc tinh giản cơ cấu và vận hành hiệu suất cao. Cho nên, bảy ban một phòng, toàn bộ chỉ có tám phòng là vấn đề có tính nguyên tắc, đã được Ban giám đốc và Đảng ủy họp bàn cùng nhau, không thể sửa lại được, cũng không thể vì bất kỳ người nào mà phá bỏ.
-Về chuyện các ban không có chức phó, tôi đã giải thích rồi. Sau này công ty chúng ta thực hiện quản lý tiểu ban đơn chức, giữ nhiều nhân viên như vậy làm gì?
-Trong cuộc họp cán bộ trung tầng gần đây nhất, tôi cứ nói mãi, chúng ta phải thiết lập một bộ máy bằng các nhân tài được cạnh tranh, khôn sống mống chết. Quản lý trung tầng chỉ có một. Những người bình thường giữ chức quản lý, ai mạnh mẽ, ai xứng đáng, ai có thể mang đến lợi ích và hiệu quả cho công ty, thì để người đó ngồi vào vị trí này. Công ty không phải viện dưỡng lão.
-Nếu mọi người cảm thấy thiết lập bảy ban một phòng là có vấn đề, thế này, chúng ta có thể tiến hành hội nghị biểu quyết, xem số đông công nhân viên chức có đồng ý muốn thiết lập nhiều vị trí trung tầng như vậy không!
An Tại Đào lại nói tiếp với giọng nghiêm khắc hơn:
-Thấy dáng vẻ của các người, còn xứng đáng làm cán bộ trung tầng sao? Ý kiến có thể đề xuất, nhưng đề xuất như thế nào, đừng nói là mục đích biện minh cho phương tiện? Tập họp đông đảo tấn công cuộc họp lãnh đạo? Còn ra thể thống gì nữa!
-Tôi biết giữa các người sẽ có người không phục, thậm chí có người còn muốn làm náo loạn. Tôi không sợ, tôi không sợ các người làm ầm ĩ. An Tại Đào tôi cùng tất cả mọi người trong công ty Than Khí Ga Phòng Sơn không hề tính đến lợi ích bản thân, tất cả những điều tôi làm đều vì tương lai phát triển của công ty.
-Đừng chỉ thấy lãnh đạo và công ty để các người thua thiệt, hãy để tay lên ngực tự hỏi, tố chất của cán bộ trung tầng như thế là có xứng đáng không? Các người lập tức quay về cho tôi! Trở về cho tỉnh táo một chút. Ai cảm thấy mình là nhân tài, chỉ cần tất cả mọi người đều tán thành năng lực quản lý của anh, thì cứ tìm tôi. Tuyệt đối không sót người nào! Đừng nói là cán bộ trung tầng, dù là lãnh đạo bộ máy, An Tại Đào tôi cũng có thể thỏa mãn được yêu cầu của anh.
An Tại Đào cười lạnh một tiếng, chậm rãi ngồi xuống.
Đám người Lý Gia Cương ngơ ngác nhìn nhau, hơi đỏ mặt. Có vài người bắt đầu hối hận, không nên theo vào đây làm ầm ĩ, có ý muốn lui.
Lý Kiệt nhíu mày, đứng dậy khoát tay nói:
-Lời lãnh đạo các người có nghe không? Tai điếc rồi sao? Mau quay về đi, lãnh đạo còn phải họp!
-An tâm cạnh tranh làm việc, đừng hơn thua nữa. Ở cơ quan tuy không có cương vị, nhưng bước tiếp theo công ty có rất nhiều dự án mới, còn có thể có rất nhiều lựa chọn cho mọi người. Mọi người cứ trở về suy nghĩ cho kỹ, không cần tự hủy tiền đồ của mình.
An Tại Đào ngồi yên một chỗ, đưa tay lên, sẵng giọng nói:
-Cơ hội tôi chỉ cho một lần, nếu ai không nắm lấy thì đừng trách tôi không cho cơ hội.