Quan Thanh
Chương 434 : Giữ vững lập trường
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Ngày hôm sau các cơ quan truyền thông đều đưa tin về hội nghị, đương nhiên, cơ quan nào cũng đều tập trung vào bài phát biểu của Bí thư Thành uỷ Tống Nghênh Xuân.
An Tại Đào ngồi trong phòng làm việc, lật xem nhật báo Phòng Sơn ngày hôm đó, lướt nhìn tin tức trên trang đầu, thấy mấy bài báo đó liền bỏ qua, lật nhanh sang trang trong, trong lúc vô tình nhìn thấy một bài tạp văn với tiêu đề "Báo chí đưa tin về xí nghiệp X".
"Chủ tịch xí nghiệp X coi trọng lợi ích và hiệu quả xã hội, báo chí thường xuyên đưa tin, đài thuyền hình thường xuyên phỏng vấn, thường xuyên khai thác cái gọi là "điểm sáng", cho rằng đó là biểu hiện của sức phát triển. Đến khi xí nghiệp X kinh doanh không tốt, phần lớn sản phẩm ứ đọng, không thể không tạm ngừng sản xuất, báo chí đưa tin là: "Xí nghiệp X tăng cường quản lý cố gắng giảm bớt mức tiêu thụ điện năng".
Xí nghiệp đem nhà máy bán, tiếng oán than của công nhân dậy đất, báo chí đăng bài: "Nắm lấy thời cơ, đón nhận thách thức".
Công nhân thất nghiệp về nhà, nhà ở, việc chữa bệnh không bảo đảm, mỗi tháng chỉ lãnh được khoản phí sinh hoạt tối thiểu, báo chí đưa tin là: "Quan tâm cuộc sống công nhân viên chức, để ai cũng có cơm ăn". Khi Chủ tịch lên chức, báo chí đưa tin: "Đối mặt với tương lai: gánh nặng đường xa". Không lâu sau, Chủ tịch bị bắt giam, báo chí đưa tin: "Sám hối trong trại giam".
Đọc xong bài báo, An Tại Đào không khỏi bật cười. Bài báo tuy mang giọng điệu châm biếm, cũng sử dụng cách viết khoa trương, nhưng trên thực tế cũng phản ảnh rất nhiều sự thật về quan chức nhà nước.
Nhìn chung, "lịch trình phát triển của Công ty Than - Khí ga Phòng Sơn, không phải như thế sao? Nếu không có An Tại Đào, doanh nghiệp này đã xong đời; mà Hạ Canh, về cơ bản khó thoát kết cục bi thảm, phải ở trong tù mà nói lời "sám hối sau song sắt".
Đọc báo xong, An Tại Đào đứng dậy ra đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra ngoài. Hôm nay là Thứ ba, ngày mốt là thứ năm, sau lễ mừng công ty "treo biển hành nghề", hắn liền có thể rời khỏi doanh nghiệp này. An Tại Đào nhìn quanh trong phòng làm việc bày biện đơn giản, không ngờ trong lòng có một chút lưu luyến.
Nửa năm công tác ở công ty Than - Khí ga Phòng Sơn này chắc chắn là quãng thời gian hết sức đặc biệt và khó có thể quên được.
An Tại Đào đang miên man suy nghĩ, Tôn Chấn Lâm gõ cửa, đi nhanh đến:
-Lãnh đạo, có chuyện, tôi…
Thấy Tôn Chấn Lâm ấp a ấp úng, An Tại Đào nhíu mày:
-Chủ nhiệm Tôn, có chuyện gì cứ nói, sao ấp úng thế?
Tôn Chấn Lâm do dự một chút, rồi dứt khoát khẽ nói:
-Lãnh đạo, thư ký Khương Khôn nói, Bí thư Tống chỉ uống một loại trà, bảo chúng ta mua đúng loại trà này; hơn nữa, còn nói chén trà trong phòng khách phải đổi toàn bộ sang loại đồ sứ cốt ngọc.
An Tại Đào nhíu mày.
Bắt đầu từ sáng Thứ năm, Bí thư Thành uỷ Tống Nghênh Xuân sẽ ở Phòng Sơn khảo sát, điều tra nghiên cứu ba ngày, lịch trình là thế này: Sáng Thứ năm tham dự lễ mừng tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn khai trương. Giữa trưa, ăn cơm ở tập đoàn Năng Nguyên. Chiều Thứ năm, nghe lãnh đạo chủ chốt của công ty báo cáo tại phòng khách công ty Năng Nguyên. Ngày Thứ sáu tiến hành toạ đàm với cán bộ trung tầng trở lên của tập đoàn Năng Nguyên. Thứ bảy đi thị sát ba công ty khí đốt Thiên Tinh, Thiên Nguyên và Thiên Đồng.
Bí thư Thành uỷ lưu lại tập đoàn Năng Nguyên đến ba ngày, cho nên văn phòng Thành uỷ liền phái người đến liên hệ trước với tập đoàn để "nghiên cứu" công tác tiếp đãi Bí thư Thành uỷ, bao gồm thực đơn, phòng nghỉ trưa v.v… đều phải sắp xếp ổn thoả trước.
-Đúng vậy, Bí thư Tống nói rất đúng. Tôi Tôi cũng đã nói với đồng chí Tại Đào, tài chính eo hẹp thì tạm thời bỏ qua công trình bảo vệ môi trường, sau hãy xét. Trước hết cứ xây dựng công trình chính thôi!
An Tại Đào chau mày, vẻ mặt căng thẳng. Lúc này, trong lòng hắn hơi do dự.
Lần này Tống Nghênh Xuân công khai tổ thái độ trước mắt mọi người, nếu mình phản đối ý kiến của ông ta, rõ ràng sẽ bị xem là không nể mặt lãnh đạo, quan hệ sẽ rất căng; nhưng nếu không phản đối ông ta, hạng mục bảo vệ môi trường của dự án sẽ bị gạt bỏ, đây là điều An Tại Đào không muốn thấy.
Đây là một công trình gây ô nhiễm nghiêm trọng. Lúc trước sở dĩ hắn do dự là vì điều này. Về sau, tìm trên mạng, thấy một số công trình tương tự đều trang bị thiết bị bảo vệ ô nhiễm, có thể giảm ô nhiễm đến mức tối thiểu, hắn mới quyết định xây dựng các công trình bảo vệ môi trường.
Hiện giờ ngay cả bản vẽ thiết kế của công trình bảo vệ môi trường đã hoàn thành, công trình này liên quan đến sức khoẻ của hàng trăm ngàn con người, làm sao có thể vì một câu nói hời hợt của Tống Nghênh Xuân mà liền vứt bỏ?
An Tại Đào cắn chặt răng, mỉm cười, cố nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất:
-Bí thư Tống, loại công trình như thế này, nếu không khống chế được lượng khói bụi thải ra, sẽ có ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Xung quanh nơi xây dựng công trình có hàng trăm ngàn người sinh sống, chúng ta không thể không suy xét đến sự an toàn và sức khoẻ của họ. Hơn nữa, bản thiết kế đã hoàn thành. Chỉ riêng bản vẽ đã tốn hơn trăm ngàn, nếu không thực hiện, thật sự là lãng phí.
Quan trọng hơn là các thiết bị bảo vệ môi trường này cần phải lắp đặt hoàn chỉnh cùng với công trình chính, để vận hành, điều chỉnh, chứ đợi sau khi công trình đã hoàn thành mới cải tạo, chi phí còn cao hơn gấp mấy lần, lại còn lãng phí phần lớn tài nguyên.
Hiện nay rất nhiều nhà máy luyện than cốc trong nước đều trang bị thiết bị bảo vệ môi trường đồng thời với công trình chính, vì môi trường thành thị, tôi cho rằng đầu tư số tiền này là rất đáng giá.
An Tại Đào nói xong, lẳng lặng nhìn Tống Nghênh Xuân.
Sắc mặt Tống Nghênh Xuân tuy không thây đổi rõ rệt, nhưng khoé miệng tươi cười đã biến mất. Trong phòng hội nghị yên lặng không một tiếng động, vẻ mặt mọi người không giống nhau.
Lãnh Mai rất lo lắng, chỉ có thể yên lặng nhìn hắn; Đông Phương Du trong lòng thầm than, ngay lúc Tống Nghênh Xuân bắt đầu nói, cô đã biết, với tính cách kiên trì và quật cường của mình, An Tại Đào sẽ phản bác trực tiếp, làm tân Bí thư Thành uỷ sượng mặt.
Ngô Quốc Cẩm thì trong lòng vui sướng khi thấy An Tại Đào gặp "hoạ", ông ta không chút hảo ý nhìn An Tại Đào, lại âm thầm quan sát vẻ mặt của Tống Nghênh Xuân.
Trong phòng hội nghị không khí rất nặng nề, Lý Kiệt và các lãnh đạo công ty đều không ngờ An Tại Đào lại lớn mật đến mức đó, dám công khai phản bác lại ý kiến của Bí thư Thành uỷ. Lý Kiệt và Lương Mậu Tài nhìn nhau, cả hai đều thấy trong mắt người đối diện một chút kinh ngạc và khó hiểu.
An Tại Đào ngồi đó, im lặng không nói gì, vẻ mặt thản nhiên. An Tại Đào cũng không phải thánh nhân trong tiểu thuyết hay phim ảnh, vì ích lợi dân sinh mà không sợ cường quyền, hoặc vì "đại nghĩa diệt thân" gì đó. Tuy nhiên là một người tái sinh, hắn có sự kiên trì và lập trường của mình, tuyệt đối không làm cái loại quan chức xu nịnh, khúm núm với cấp trên.
Nếu hắn sống như vậy, lần tái sinh trời ban này, còn có ý nghĩa gì?