Quan Thanh

Chương 437 : Thăng quan, nắm quyền

Ngày đăng: 01:44 20/04/20


Thành phố Phòng Sơn mời dự họp Đại hội công tác phòng chống dịch Sars.



Trên đường đi, An Tại Đào ngồi ở trong xe, mắt nhìn ra đường phố vắng lặng bên ngoài cửa kính xe, một vài người đeo khẩu trang vội vội vàng vàng mà đi, khóe miệng không kìm nổi hiện lên một chút cười khổ.



Nhưng nhớ tới kiếp trước của mình, đối mặt với dịch Sars, không phải cũng lo sợ bất an như thế này sao?



Mỗi ngày đều đeo khẩu trang đi làm, đến nơi thì việc đầu tiên là phun dung dịch tiêu độc, đến điện thoại di động cũng phải lau sạch, tiêu độc một lần mỗi ngày. Suốt hơn một tháng trời, cũng rất ít ra ngoài được, đi siêu thị mua cái này cái kia cũng đều là lấy đồ giao tiền nhanh nhanh chóng chóng rồi bỏ chạy, căn bản không dám ở lại lâu.



Trong lúc có dịch Sars, ngành ẩm thực, giải trí bị tổn hại nghiêm trọng. Lại một lần nữa ôn lại tình cảnh "hiu quạnh" này, hắn trong lòng có chút cảm thán.



Khi xe hắn tiến vào đại viện Thành ủy, trong sân đã đỗ đầy xe. Đông nghìn nghịt thuần một sắc đen, xe của quan chức trong chính phủ cơ bản đều là màu đen. Bất kể là thương hiệu gì, màu sắc nhất định là màu đen. Đươg nhiên, màu khác cũng có nhưng rất hiếm gặp.



Đạo lý rất đơn giản, màu đen trang trọng nghiêm túc, có thể lộ rõ uy nghiêm của cơ quan chính phủ.



Trong khi dịch bệnh đang bùng phát, rất nhiều vấn đề không cần phải mở hội nghị bàn bạc. Đều nhất nhất hủy bỏ, càng ít tụ tập đông người càng tốt. Nhưng hội nghị hôm nay không họp không được. Tuy rằng lấy danh nghĩ là Đại hội công tác phòng chống dịch Sars, nhưng trên thực tế cũng là truyền đạt chỉ thị mới nhất của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, đồng thời tuyên bố bổ nhiệm mới nhất của Tỉnh ủy.



Thành viên tham gia cũng không nhiều, bao gồm thành viên trong bốn bộ máy lớn, người phụ trách phòng ban của thành phố, nhân vật số một các huyện cùng với lãnh đạo các tập đoàn, xí nghiệp lớn đóng tại Phòng Sơn.



Lễ đường thành ủy vô cùng lặng yên, trong không khí nồng nặc mùi dịch tiêu độc.



An Tại Đào đi nhanh vào. Mùi dịch tiêu độc xộc thẳng vào mũi khiến hắn bịt mũi, nhíu nhíu mày, thầm nghĩ nơi này không biết phun đến bao nhiêu dịch tiêu độc.



Nhắc đến dịch tiêu độc, may mắn là trước đó An Tại Đào đã dự trữ một thùng ở nhà, nếu không bây giờ thật muốn luống cuống. Sáng sớm ngày hôm qua, Hoàng Thao lái xe dạo một vòng toàn bộ thành phố mà không mua nổi một bình dịch tiêu độc. Tất cả các siêu thị lẫn các cửa hàng lớn bé trong thành phố đều hết hàng, bị đám người điên cuồng tranh nhau mua hết.



An Tại Đào cười cười, liền đưa cho Bành Quân và Hoàng Thao mỗi người gần mười bình tiêu độc.



Đi một chút, An Tại Đào phát hiện Trương Hân và Chu Lệ Lệ đang ngồi ở cạnh nhau ở hàng thứ sáu, thân mật nói chuyện. Dường như là có linh tính, Trương Hân bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy An Tại Đào, đột nhiên đứng dậy cười ha hả vẫy hắn lại.



Chu Lệ Lệ cau mày liễu, cũng đứng dậy đi ra.
Trên đài, Tống Nghênh Xuân sắc mặt có chút âm trầm. Tình hình như thế này không khác gì giáng một cái tát vào Bí thư Thành ủy là y. Y vừa mới phản đối đề cử An Tại Đào làm Phó Chủ tịch thành phố, người ta lập tức lại được đề bạt lên chức vụ cao hơn. Cái này chứng minh điều gì, y trong lòng rõ ràng hơn ai hết.



Mà Đông Phương Du thì mặt không chút thay đổi. Các lãnh đạo khác của thành phố vẻ mặt không giống nhau, có người vui mừng cho An Tại Đào, lại có người ghen tỵ với hắn, ví dụ như Phó Chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm.



Cho dù là Lãnh Mai đều có chút kinh ngạc. Cô kinh ngạc không phải An Tại Đào được đề bạt đến một vị trí trọng yếu mà kinh ngạc vì An Tại Đào không ngờ lại không nói chuyện này trước với cô. Cô không hề biết rằng, chính bản thân An Tại Đào cũng không hề biết gì.



Đồng thời, cô còn có chút tiếc nuối, hắn chung quy vẫn là rời khỏi Phòng Sơn.



Bởi vì đại dịch bất ngờ, Tỉnh ủy thành lập bộ môn chuyên trách giám sát công tác phòng chống dịch Sars cũng là quyết định lâm thời của Bí thư Tiếu. Sau khi bàn bạc đơn giản với vài Ủy viên thường vụ liền quyết định chỉ đích danh An Tại Đào đến nắm giữ công tác giám sát này.



Trương Hân sắc mặt có chút tái nhợt, y cắn chặt răng, ánh mắt phức tạp nhìn An Tại Đào đang đi lên đài chủ tịch, trong lòng sự đố kỵ càng tăng lên.



Để che giấu sự đố kỵ của bản thân mình, y nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, quay sang nhỏ giọng nói với Chu Lệ Lệ:



-Người này đơn giản là mặt dày mày dạn nhận một kẻ có tiền làm cha nuôi. Nghe nói người đó họ Tiếu, có quan hệ xa với Bí thư Tỉnh ủy Tiếu.



Chu Lệ Lệ trong lòng sâu kín thở dài, bên tai đột nhiên văng vẳng lời nói của Trương lão:



-Tên nhóc họ An này sau lưng rất không đơn giản. Tôi không nói dối cô, thế lực sau lưng hắn rất hùng mạnh, không phải là Trương gia chúng ta có khả năng chống lại.



Nghĩ đến đây, Chu Lệ Lệ có chút thương tiếc và bất đắc dĩ nhìn Trương Hân đang tức giận và bất bình, thầm than: "Trương Hân ơi là Trương Hân, nhà anh không thể trêu vào hắn đâu, anh càng không thể đấu lại hắn".



Trương Đại tướng quân muốn để cho Trương Hân "té ngã rồi biết đứng dậy", từ An Tại Đào tìm lại sự tự tin. Nhưng hiện tại Chu Lệ Lệ xem ra, Trương Hân chưa chắc đã tìm lại được sự tự tin, thậm chí có thể bị tâm lý đả kích hơn nữa.



Chu Lệ Lệ cười khổ một tiếng, âm thầm nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Trương Hân.