Quan Thanh
Chương 457 : Thiên ý hay là số mệnh
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Ngô Quốc Cẩm sắc mặt rất khó coi. Tuy rằng, công tác phòng chống dịch Sars là do nhân vật số một bên hành chính quản lý, nhưng là Phó chủ tịch thành phố phân công quản lý, Phó tổ trưởng tổ lãnh đạo phòng chống dịch Sars, một khi xảy ra sự việc thì ông ta cũng khó mà chối được sai lầm này, thậm chí sẽ bị liên lụy nào đó.
Lời này cũng không phải là nói đùa. Trong những thời điểm nhạy cảm như thế này, bất luận sự việc gì liên quan đến dịch bệnh cũng đều có thể bị phóng đại lên, trở thành một vết nhơ trong kiếp sống của cán bộ chính trị.
Cho nên, Ngô Quốc Cẩm vừa khẩn trương vừa phẫn nộ.
Phẫn nộ vì An Tại Đào "không có việc lại cứ tìm việc". Tâm tư này của ông trên cơ bản cũng không khác gì Trương Hân. Hai người đều cho rằng An Tại Đào đến Phòng Sơn lần này làm công tác kiểm tra giám sát, mục đích chủ yếu chính là thị uy khoe mẽ mà thôi.
Nhưng phẫn nộ thì phẫn nộ, trong lòng y cũng vẫn rất khẩn trương.
Vấn đề khẩu trang kém chất lượng nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu An Tại Đào muốn chuyện bé xé ra to thì tuyệt đối sẽ làm dậy sóng trong quan trường Phòng Sơn. Dù sao, sự tình gì cũng sẽ bị chụp mũ trở thành vấn đề chính trị.
Ngô Quốc Cẩm dùng sức kềm chế đủ loại cảm xúc tiêu cực trong lòng, quay đầu sang cười miễn cưỡng với An Tại Đào:
- Chủ nhiệm An, tôi nghĩ rằng, trước bảo Chủ tịch quận Trương tìm đồng chí phụ trách của phòng Công thương Lương Sơn đến đây. Chúng ta sẽ mở một cuộc họp nhỏ, tìm hiểu xem rốt cuộc là đã xảy ra tình trạng gì. Sau đó, chúng ta sẽ có lời giải thích với các đồng chí ở văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy.
An Tại Đào cười:
- Như vậy cũng tốt!
Ngô Quốc Cẩm lại nhìn sang Đông Phương Du. Gương mặt Đông Phương Du có chút hơi ngưng trọng. Cô khoát tay nói:
- Cứ như vậy đi. Đồng chí Quốc Cẩm, phiền anh hãy hiệp trợ với các đồng chí văn phòng Giám sát xử lý. Nếu các đồng chí ở văn phòng Giám sát xử lý đã vạch ra chỗ không tốt của chúng ta thì chúng ta phải tiếp tục cố gắng. Điều này đã chứng minh rằng công tác của chúng ta vẫn còn chưa đủ cẩn thận, chưa đủ hoàn thiện.
Đông Phương Du nhẹ nhàng cười:
- Tuy rằng đồng chí Tại Đào đã nói không tiếp nhận bất cứ một bữa tiệc chiêu đãi nào ở thành phố, nhưng dùng cơm chắc hẳn là được chứ? Haha, lão Vương, anh hãy đi sắp xếp bữa cơm dành cho mười mấy người đi.
Nghe Đông Phương Du ra lệnh, Phó chánh văn phòng Vương lập tức đồng ý.
An Tại Đào cười đứng dậy, nhìn Dương Hoa, ra hiệu mọi người lưu lại cùng Ngô Quốc Cẩm phối hợp bàn bạc. Còn mình thì cùng với Đông Phương Du sóng vai nhau rời khỏi phòng họp, bước đến văn phòng của Đông Phương Du.
Ra khỏi cửa phòng họp, nụ cười quyến rũ trên gương mặt Đông Phương Du chợt tắt. Nhìn thấy không có ai liền hung hăng trừng mắt nhìn An Tại Đào, cũng không để ý đến hắn, bước nhanh về phía trước. Đôi giày cao gót nện vang trên hành lang vắng bóng người.
An Tại Đào nhún vai, biết Đông Phương Du vì công tác của mình ở thành phố Phòng Sơn mà cảm thấy bất mãn. Dù sao, cô là người chịu trách nhiệm đầu tiên trong công tác phòng chống dịch Sars của thành phố Phòng Sơn. Nếu công tác phòng chống dịch Sars xảy ra vấn đề, thì bản thân cô cũng bị mất mặt, và chịu trách nhiệm của người lãnh đạo. Từ đó mà mất đi vài phần tín nhiệm trong lòng lãnh đạo Tỉnh ủy.
Đông Phương Du đẩy cửa phòng làm việc của mình bước vào, thấy An Tại Đào không nhanh không chậm bước đến thì không kìm nổi hừ lạnh một tiếng.
Khi An Tại Đào bước vào trong, cô thuận tay đóng cửa lại, ánh mắt không thiện cảm nhìn chằm chằm An Tại Đào:
- An Tại Đào, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì vậy? Cậu chạy đến Phòng Sơn của chúng tôi chỉ vì muốn đâm chọt thôi sao? Như vậy thì có ý gì?
An Tại Đào bắt tay Tôn Chấn Lâm, cười hỏi.
- Tôi được phân công quản lý mảng văn phòng, hiệp trợ cho Lý tổng công tác tài vụ.
Tôn Chấn Lâm nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo cũ đã về đây, buổi trưa hãy để chúng tôi làm bữa cơm tiếp đón lãnh đạo cũ?
Lý Kiệt đứng bên cạnh nghe xong lời đề nghị này thì lập tức tán thành:
- Đúng vậy, lãnh đạo cũ. Trưa nay, bất kể thế nào thì anh cũng phải ở lại đây, để chúng tôi tiếp đãi. Tối hôm qua là do muộn quá.
An Tại Đào lắc đầu nói:
- Lý Kiệt, hiện nay công việc của tôi rất bận. Sau khi xong chuyện này, tôi mời mọi người một bữa tiệc lớn, được không?
An Tại Đào cười, vỗ nhẹ bả vai Lý Kiệt, hướng mắt nhìn toàn bộ cán bộ công nhân viên của tập đoàn Than - Khí gas Phòng Sơn:
- Được rồi, các đồng chí, chúng ta còn nhiều thời gian, tôi sẽ cùng với mọi người ăn một bữa cơm sáng. Sau khi ăn cơm xong, tôi còn đến Ủy ban nhân dân thành phố tham dự cuộc họp.
Từ nhà khách của tập đoàn Than - Khí gas Phòng Sơn ăn điểm tâm xong, An Tại Đào liền cùng với đám người Dương Hoa đến Ủy ban nhân dân thành phố. Sáng nay, tổ lãnh đạo phòng chống dịch Sars thành phố Phòng Sơn sẽ báo cáo với văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy về vấn đề sản xuất khẩu trang kém chất lượng.
Bởi vì quy mô cuộc họp không lớn nên người tham dự cũng không nhiều. Bên Phòng Sơn chỉ có Chủ tịch thành phố Đông Phương Du, Phó chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm và nhân viên của tổ lãnh đạo phòng chống dịch Sars thành phố Tiểu Lương. Quận Lương Sơn có Trương Hân và một số cán bộ khác, cùng với đám người An Tại Đào thì tổng cộng chỉ khoảng mười người.
Mọi người đã đến đông đủ, bao gồm cả đám người Dương Hoa. Chỉ có An Tại Đào và Đông Phương Du là còn chưa đến. Ngô Quốc Cẩm nhíu mày, nhìn sang Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Chu Trường Thuận hỏi:
- Đồng chí Trường Thuận, Chủ tịch thành phố Đông Phương sao còn chưa đến?
Chu Trường Thuận cười, nhẹ nhàng nói:
- Phó chủ tịch thành phố Ngô, Chủ tịch thành phố Đông Phương và Chủ nhiệm An đang bàn bạc công việc, lát nữa sẽ đến. Mọi người cứ từ từ.
Chu Trường Thuận cao giọng thông báo với mọi người. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Trong phòng làm việc của tổ điều tra lâm thời Tỉnh ủy, Tiền Nhất Bình ăn ngay nói thật, không nói ngoa cũng không trốn tránh trách nhiệm, bình tĩnh nói rằng trong cuộc họp báo đã chủ động làm khó dễ An Tại Đào.
Mấy ngày nay, Tiền Nhất Bình đã nghĩ thấu đáo. Anh rể y chọc không đến An Tại Đào, còn y thì lại trở thành một quân cờ bị người khác lợi dụng. Về phần y có bị hy sinh hay không thì y giờ phút này cũng không suy nghĩ nhiều hơn được.