Quan Thanh
Chương 461 : Trở về Quy Ninh (2)
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
2h chiều, Thành ủy Phòng Sơn khẩn cấp mời dự họp hội nghị thường vụ.
Khác với Trương Bằng Viễn, tuy rằng thời gian Tống Nghênh Xuân đến Phòng Sơn cũng không quá dài, nhưng thủ đoạn của ông ta cũng đa mưu túc trí, rất nhanh liền nắm giữ toàn bộ cục diện quan trường Phòng Sơn. Cho nên ở hội nghị thường vụ, Tống Nghênh Xuân gần như không có "đối thủ", nói một không hai.
Phàm là chuyện gì đều có lợi và hại, Trương Bằng Viện khổ cực chủ đạo thúc đẩy ở Phòng Sơn, hoàn cảnh thảo luận chính sự cao tầng dân chủ khổ tâm xây dựng ra kia gần như lập tức trở thành hư không, thay vào đó là quyền uy cao nhất của Tống Nghênh Xuân Bí thư Thành ủy này. Mặc dù không đến mức nói Tống Nghênh Xuân là người độc đoán, nhưng trên hội nghị thường vụ Thành ủy lại mất đi không khí thảo luận khỏe khoắn có gan cãi cọ trước đây.
Đông Phương Du đơn giản báo cáo chuyện tình một lần trên hội nghị thường vụ, Tống Nghênh Xuân liếc Đông Phương Du một cái, trầm giọng nói:
- Tốt lắm, các đồng chí, vừa rồi Chủ tịch thành phố Đông Phương báo cáo công tác mọi người đều nghe được. Mà đây, cũng chính là nguyên nhân chủ yếu chúng ta mở họp hội nghị thường vụ hôm nay.
Giọng Tống Nghênh Xuân dần trở nên trầm thấp:
- Chuyện là do Phòng Giám sát Tỉnh ủy giám sát ra, điều này có nghĩa, nếu chúng ta xử lý chuyện này không tốt, sẽ bị phóng lớn vô hạn… Trong dịch SARS này, bất cứ chuyện gì đều mang theo sắc thái chính trị, chúng ta làm lãnh đạo Thành ủy, phải nói chính trị! Cho nên, ý kiến cá nhân tôi là, đối vợi người có trách nhiệm tại quận Lương Sơn liên quan tới vụ án này, xử lý nghiêm khắc…
- Thứ nhất giải thích cho bên trên và dự luận, thứ hai trị bệnh cứu người là hình tượng Đảng chính quyền xây dựng.
Tống Nghênh Xuân khoát tay áo:
- Buổi sáng tôi thương lượng với Chủ tịch thành phố Đông Phương một chút, bước đầu hình thành ý kiến xử lý, tiếp theo mời Chủ tịch thành phố Đông Phương đề xuất, mọi người cùng bàn bạc.
Đông Phương Du khẽ mỉm cười, nụ cười chợt tắt, trầm giọng nói:
- Bí thư Tống và tôi nhất trí cho rằng, Quận Lương Sơn xuất hiện ổ gia công khẩu trang, là hành vi lâu dài không phải hiện tượng ngắn hạn, nên ổ gia công đã hình thành sản nghiệp quy mô, lượng hàng xuất ra một ngày cao tới hơn 100 ngàn khẩu trang, phần lớn tiêu thụ trong tỉnh thậm chí là thị trường trong nước… Ảnh hưởng ác liệt, tạo thành tổn hại nghiêm trọng đối với hình tượng thành phố chúng ta!
- Trải qua điều tra, trong bản án, người của UBND quận Lương Sơn, bộ phận Công thương có liên quan, có hành vi nghiêm trọng không làm tròn trách nhiệm, thậm chí có người làm giao dịch với chủ quản sản xuất khẩu trang, đảm đương ô dù lâu dài cho thôn khẩu trang…
- Đề nghị xử phạt cảnh cáo nghiêm trọng trong Đảng đối với Bí thư Quận ủy Lương Sơn u Hướng Mẫn, yêu cầu đưa ra kiểm điểm sâu sắc với Thành ủy; đề nghị tạm dừng tất cả chức vụ Phó Bí thư Quận ủy Lương Sơn, Chủ tịch UBND quận Lương Sơn, tổ trưởng tổ lãnh đạo phòng chống SARS quận Lương Sơn Trương Hân, tạm thời cách chức điều tra, miễn đi chức vụ phó tổ trưởng tổ lãnh đạo phòng chống SARS quận Lương Sơn, Phó Chủ tịch UBND quận Lâm Lượng, đệ nghị Cục Công thương thành phố miễn đi chức vụ Cục trưởng phân cục Công thương quận Lương Sơn Chu Tiểu Cường… Đồng thời, tôi và Bí thư Tống cho rằng, cần thiết để Ủy ban Kỷ luật thành phố và cơ quan công an tham gia điều tra bản ác, người có trách nhiệm liên quan nếu có hành vi trái pháp luật… Chắc chắn nghiêm trị, tuyệt đối không nương nhẹ!
Đông Phương Du nói xong, liếc mọi người một cái, không nói gì nữa.
Ủy viên thường vụ khác gần như không có bất luận do dự gì, liền giơ tay biểu quyết, sau đó vỗ tay thông qua "đề nghị xử lý" của Đông Phương Du và Tống Nghênh Xuân.
Chuyện liên quan đến SARS, sắc thái chính trị rất nặng, vấn đề xuất hiện cũng không nhỏ, chắc chắn phải xử lý nghiêm khắc; hơn nữa, đây là quyết định Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố cùng đưa ra, ủy viên thường vụ khác sẽ không ngu xuẩn đến trình độ nhảy ra phản đối.
Chỉ là bối cảnh Trương Hân, rất nhiều người đều rõ ràng, có một số ủy viên thường vụ vui mừng khi người gặp họa trong lòng, chuẩn bị xem cảnh tưởng náo nhiệt của Tống Nghênh Xuân và Đông Phương Du.
Nhưng chút tâm tư ấy của một số người, làm sao có thể trốn thoát ánh mắt Tống Nghênh Xuân. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Nghênh Xuân đảo qua mọi người, âm thầm cười lạnh trong lòng.
Tống Nghênh Xuân cũng không phải đồ ngốc gì, ông ta không sợ hãi lựa chọn bắt Trương Han, thứ nhất là trong dịch bệnh SARS Trương Hân phạm vào lỗi nặng, ông ta có đầy đủ lý do; thứ hai, ông ta mơ hồ biết "chuyện cũ" giữa An Tại Đào và Trương Hân, ông ta rất tin tưởng, Trương gia tại Yên Kinh phía sau Trương Hân, chắc chắn đều đổ lửa giận lên người An Tại Đào.
Nói cho cùng, Trương Hân "phạm tội" lúc này, chung quy vẫn là An Tại Đào "chọc" ra. Ít nhất, mặt ngoài xem ra là như thế.
Tâm cơ khó lường một đá ném hai chim của Tống Nghênh Xuân, An Tại Đào sớm nhìn thấy lại ra vẻ không biết. Chẳng qua, An Tại Đào căn bản không cần quan tâm, hắn đấu với Trươg Hân quá lâu, nếu Trương gia muốn hoặc có năng lực trả thù hắn ---- đã sớm động thủ, cần gì phải chờ tới hôm nay.
Về phần kết cục của Trương Hân, An Tại Đào sớm đoán được đại khái trong lòng: Trương gia Yên Kinh chắc chắn sẽ vận dụng mạng lưới quan hệ trước khi Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn chưa chính thức quyết định tạm thời miễn chức Trương Hân, điều chuyển Trương Hân trở về Yên Kinh. Đương nhiên, Tống Nghênh Xuân cũng hy vọng nhìn thấy điều này.
Cho nên, buổi chiều cùng ngày, khi Đông Phương Du thông báo kết quả quyết định xử lý của hội nghị thường vụ Thành ủy Phòng Sơn cho An Tại Đào và Phòng Giám sát Tỉnh ủy, An Tại Đào bĩu môi cười lạnh ngay trước mặt Đông Phương Du.
Đông Phương Du âm thầm trừng mắt liếc An Tại Đào một cái, cúi đầu nói:
- Cậu cười cái gì? Chẳng lẽ không phải cậu muốn nhìn thấy điều này?
Nụ cười của An Tại Đào chợt tắt, thản nhiên nói:
- Không có gì. Tôi chỉ cảm thấy, Bí thư Tống thật sự là rất không tầm thường, tuy rằng thời gian ông ta tới Phòng Sơn ngắn, nhưng lại nắm giữ rất chuẩn tình hình ở Phòng Sơn, ngay cả chút chuyện giữa tôi và Trương Hân ấy cũng không giấu diếm được ánh mắt ông ta.
- Nếu tôi đoán không sai mà nói, nếu chuyện này không có tôi ở trong, Bí thư Tống chắc chắn chưa động thật với Trương Hân, nhiều lắm là xử phạt không đáng giá tiền nào đó đi? Ha ha… Nhưng hiện giờ có tôi ở trong, điều này khác hẳn, ông ta nhân cơ hội nghiêm trị Trương hân, thứ nhất biểu hiện ông ta chí công vô tư, thứ hai nhân cơ hội dẫn tai họa tới người tôi, khiến mẫu thuẫn giữa tôi và Trương gia công khai ra… Thật sự có thể nói là một hòn đá ném hai chim, rất cao minh!
Dưới ánh đèn dịu nhẹ trong phòng khách, Tôn Hiểu Linh dịu dàng bưng ra một chén canh gà, vẻ mặt quan tâm, dùng cái thìa đút canh cho An Tại Đào. An Tại Đào thì toàn thân thả lỏng, nằm trên sofa, vểnh chân xem TV.
Kỳ thật An Tại Đào không có thói quen như vậy. Nhưng Tôn Hiểu Linh và hắn khó có cơ hội gặp nhau như thế, cho nên hắn cũng không tiện từ chối cô.
Hình ảnh TV được chuyển sang một tin tức khác. Trong bóng đêm tối đen như mực, tiếng còi cảnh sát vang lên, ánh đèn lóe ra, nơi nơi đều là cảnh sát giao thông mặc sắc phục vàng nhạt. Một nữ phóng viên xinh đẹp xuất hiện trên màn ảnh:
- Kính thưa quý vị xem đài, tối nay, trên đường cao tốc từ Thiên Nam đến Lục Đảo Phòng Sơn đã phát sinh tai nạn xe cộ khiến một người chết và hai người bị thương. Theo như cảnh sát giao thông cho biết, người chết là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Phòng Sơn Khâu Phong. Còn người bị thương là Tiết Đức Bản, đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố Phòng Sơn, Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Bí thư Đảng ủy tập đoàn Vân Lan.
- Lái xe Vương Học Văn đã đâm vào đuôi một chiếc xe tải khiến cho Phó chủ tịch thành phố Khâu bị chấn thương sọ não, chết ngay tại chỗ. Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Vân Lan Tiết Đức Bản bị thương nặng, hiện đang được điều trị tại bệnh viện số một thành phố Phòng Sơn. Lái xe cũng bị thương nhưng tạm thời không nguy hại đến tính mạng. Trước mắt Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Tống Nghênh Xuân, Chủ tịch thành phố Đông Phương Du và các đồng chí lãnh đạo khác cũng đã đến bệnh viện để thăm hỏi người bệnh. Nguyên nhân gây ra sự cố đang được điều tra làm rõ.
An Tại Đào giật mình kinh hãi, lập tức ngồi dậy, kinh ngạc nói:
- Khâu Phong xảy ra tai nạn xe cộ? Còn có Tiết Đức Bản?
Tôn Hiểu Linh tất nhiên là cũng có biết Khâu Phong. Đột nhiên nghe được tin tức này thì cũng rất là khiếp sợ. Cô chậm rãi buông cái bát trong tay, nhíu mày lại:
- Ở thành phố xảy ra sự việc lớn như vậy, chỉ sợ là sẽ có loạn.
An Tại Đào không nói gì, trong lòng hơi có chút cảm thán. Mặc kệ nói như thế nào, Khâu Phong cũng coi như người quen của hắn. Một Phó giám đốc sở hào hoa, phong nhã. Thực tại này cũng khiến cho người ta phải tiếc thương. Chỉ có điều trong tai nạn xe cộ này còn xuất hiện Tiết Đức Bản, khiến cho An Tại Đào mơ hồ cảm thấy có chút không ổn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trước khi nhận được điện thoại Khâu Phong xảy ra tai nạn, Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Tống Nghênh Xuân đang cau mày tự hỏi một vấn đề quan trọng về An Tại Đào.
An Tại Đào cùng với người của Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy đến Quy Ninh, nghe nói trước mặt mọi người tỏ ra rất thân thiết với Bí thư Thành ủy Lý Nam. Chi tiết bình thường này có lẽ người khác sẽ không để trong lòng, nhưng Tống Nghênh Xuân nghe xong đã thấy động trong lòng.
Bối cảnh của Lý Nam, Tống Nghênh Xuân biết rất rõ. Cha của Lý Nam là Lý Đại Niên tuy rằng không có cấp bậc cao, cũng không phải là lãnh đạo quan trọng ở trung ương, nhưng lại là thân cận bên cạnh Triệu lão, đã phục vụ cho Triệu lão hơn mười năm nay. Triệu lão đối với Lý Đại Niên nể trọng và tín nhiệm ai ai cũng biết.
Mà An Tại Đào không ngờ lại quen biết Lý Nam như vậy. Chuyện này có nghĩa gì? Chẳng lẽ tên tiểu tử An Tại Đào này lại có quan hệ nào đó với Lý Đại Niên? Nghĩ đến điều này, Tống Nghênh Xuân không khỏi hoảng sợ, nhưng chợt nghĩ lại cảm thấy không có khả năng đó.
Lý Đại Niên là người ra sao? An Tại Đào chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường, như thế nào lại có quan hệ với Lý Đại Niên? Nhưng nếu không có khả năng đó thì An Tại Đào làm sao mà thân mật với Lý Nam như vậy?
Tống Nghênh Xuân trong lòng đang cảm thấy rối rắm thì liền nhận được điện thoại báo Khâu Phong gặp chuyện không may, thì cảm thấy sợ hãi, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Một là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố, một là đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố Phòng Sơn, một doanh nghiệp có sức ảnh hưởng rất lớn Tiết Đức Bản, hai người vừa mới gặp tai nạn xe cộ khiến một người chết, một người bị thương khiến cho quan trường Phòng Sơn chấn động thật lớn.
Buổi tối, Chủ tịch huyện Cốc Lan Chu Lệ Lệ bất chấp sự phản đối của Trương Hân, đã trực tiếp gọi điện thoại đến Trương gia ở Yên Kinh, hướng ông nội của Trương Hân là Trương đại tướng quân cầu viện.
Nghe Chu Lệ Lệ thuật lại tình hình, khác với tưởng tượng của Chu Lệ Lệ là Trương đại tướng quân phải nổi giận lôi đình, ngược lại ông cụ trầm mặc thật lâu, rồi phát ra một tiếng thở dài vô lực.
- Được rồi, Lệ Lệ, Trương Hân chung quy thì cũng đã thua. Tuy rằng kết quả đã nằm trong dự kiến của ông nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chua chát. Nếu nó đã là con cháu Trương gia thì ông cũng đã cố gắng vì nó lắm rồi. Thua chính là thua, cũng không có gì ghê gớm lắm.
Trương đại tướng quân trầm giọng nói.
- Ông nội, nhưng Trương Hân đã bị thành phố tạm thời cách chức.
Trương đại tướng quân cười lạnh nói:
- Bí thư Thành ủy của các người tên là gì? Tống Nghênh Xuân phải không? Hừ, lá gan của y không nhỏ đấy, muốn Trương gia và An Tại Đào kia sống mái với nhau sao? Nếu tâm cơ đó của y mà ông không nhìn ra thì thật là uổng phí mấy chục năm làm người.
- Lệ Lệ, chỉ là tạm thời cách chức chứ không phải là miễn chức. Ông muốn xem thành ủy Phòng Sơn cuối cùng sẽ giải quyết việc này như thế nào.
Thanh âm của Trương đại tướng quân trở nên sẵng giọng:
- Các con cũng không nên gấp gáp. Hãy vững vàng! Lệ Lệ, bảo Trương Hân nghe điện thoại, bảo thằng nhóc đó nghe điện thoại cho ông.
Trương đại tướng quân ở trong điện thoại rống lên một tiếng giận dữ.