Quan Thanh
Chương 463 : An Tại Đào mời khách
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Lúc nhà tang lễ mở cửa, An Tại Đào nhìn đồng hồ, còn chưa đến bốn giờ.
Lên xe, hắn quay đầu lại, mỉm cười nhìn Dương Hoa:
-Chủ nhiệm Dương, chút nữa mọi người vào trung tâm thành phố cứ bỏ tôi ở phía ngoài. Hôm nay tôi còn có chút việc phải giải quyết ở Phòng Sơn, không về cùng mọi người được.
Dương Hoa mỉm cười:
-Chủ nhiệm An, hay là tôi ở lại giúp lãnh đạo giải quyết?
An Tại Đào lắc đầu:
-Không cần, việc cá nhân mà, tôi tự giải quyết được rồi. Mọi người về tỉnh trước, tốt nhất đêm nay phải tăng ca, đọc hết các tài liệu ngày mai cần dùng, có lẽ tôi đến ngày mai hay ngày mốt sẽ báo cáo công tác với lãnh đạo Tỉnh ủy.
Dương Hoa thấy thái độ của An Tại Đào tuy bình thản nhưng kiên quyết, cũng không dám nói gì nữa, chỉ gật đầu.
Lúc xe trên đường về Phòng Sơn, đi ngang qua Hoa Liên, An Tại Đào xuống xe, khoát tay với mọi người trên xe rồi bước đi xa dần.
Dương Hoa không nhìn theo nữa, khoát tay với lái xe, trầm giọng nói:
-Đi, chúng ta quay về Thiên Nam.
An Tại Đào vừa lững thững bước đi bên đường vừa gọi điện thoại cho Bành Quân, thư ký cũ của mình. Bành Quân đã chờ từ lâu, nhận được điện thoại của An Tại Đào, lập tức mang theo chiếc Audi của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn chạy tới, đón An Tại Đào.
Bành Quân và Hoàng Thao vẫn làm việc ở Ủy ban nhân dân như cũ. Bành Quân đang là cấp trưởng phòng, Hoàng Thao chỉ là biên chế công nhân, nhưng anh ta lại làm Chánh văn phòng ở tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, thật ra rất không hợp lý. Nhưng các lãnh đạo đều đồng ý, không ai rảnh rỗi soi mói chuyện của Bành Quân làm gì.
Tin An Tại Đào quay về, Bành Quân mới biết được tối qua. Không được gặp mặt lãnh đạo của mình, Bành Quân tiếc vô cùng. Cũng may tối qua An Tại Đào lại chủ động gọi điện thoại cho anh ta, nói là tối nay phải mời vài người bạn cũ ở Phòng Sơn ăn cơm, nhờ anh ta sắp xếp giúp.
Bành Quân mừng rỡ, tâm trạng cũng vì thế vui vẻ hơn nhiều. An Tại Đào quay về không báo cho anh ta biết, Bành Quân cảm thấy hơi hụt hẫng. Nhưng khi nhận được điện thoại của An Tại Đào xong, cảm xúc này đã biến mất, lập tức theo lời căn dặn của An Tại Đào, điện thoại báo cho những người khác, đồng thời đặt khách sạn.
Trong thời gian này, ngành kinh doanh ăn uống rất ế ẩm, theo lời dặn dò của An Tại Đào, Bành Quân nghĩ mãi mới đặt phòng ở nơi tiếp khách của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn. Nơi này chất lượng thức ăn không tồi, hơn nữa hoàn cảnh rất u tĩnh, không khiến cho người ngoài chú ý.
-Lãnh đạo, lâu rồi không gặp. Hình như anh béo ra đấy, xem ra làm lãnh đạo trong Tỉnh ủy không giống ở đây nha…
Bành Quân cười hì hì nhìn An Tại Đào, bạo gan nói đùa với An Tại Đào một chút, xem như là làm dịu không khí.
Lâu ngày không gặp, Bành Quân cảm thấy hơi xa lạ với An Tại Đào. Loại cảm giác xa cách này, đối với Bành Quân thật đáng sợ. Chuyện này liên quan đến tiền đồ của anh ta, liên quan đến việc sau này anh ta còn có thể làm việc bên cạnh An Tại Đào nữa hay không.
An Tại Đào ngẩn ra, chợt cười nói:
-Toàn nói bậy thôi! Tôi béo đâu mà béo! Gầy, gầy!
Bành Quân cười ha ha, nhờ vậy mà không khí trong xe dịu xuống rất nhiều. Bành Quân làm việc cạnh An Tại Đào nhiều năm, đã rất quen thuộc tính cách của An Tại Đào, biết thỉnh thoảng trêu chọc An Tại Đào như vậy thì không sao, nhưng phải có chừng mực, nếu không sẽ phản tác dụng.
Cho nên, sau khi vui đùa, thái độ của Bành Quân lại trở nên kính cẩn.
Anh ta mỉm cười:
An Tại Đào mỉm cười, khoát tay :
-Anh Hoàng, ngồi xuống, cạnh Bành Quân đó. Đừng căng thẳng, toàn người quen cả thôi. Có ai mà không biết đâu, khẩn trương làm gì?
-Đúng vậy, anh Hoàng, chúng ta đều là người quen cũ, đừng căng thẳng.
Tôn Hiểu Linh ngồi cạnh An Tại Đào cười dịu dàng nói.
Tôn Hiểu Linh trời sinh ra đã có tính dịu dàng, tuy hiện giờ đã là Ủy viên Thường vụ thành phố Quy Ninh, là phó Chủ tịch thành phố, nhưng đối với nhân viên lái xe… đều không ra vẻ lãnh đạo, danh tiếng và uy tín trong quần chúng rất cao. Trước đây vì An Tại Đào tiếp xúc nhiều với Tôn Hiểu Linh, nên Hoàng Thao thấy Tôn Hiểu Linh chủ động "an ủi" mình, không khỏi nhìn cô đầy cảm kích.
An Tại Đào coi trọng và cất nhắc một lái xe như mình, những lúc thế này còn kêu mình tới tham gia, trong lúc nhất thời, Hoàng Thao rất xúc động, đôi mắt đỏ lên, cảm động đến suýt nữa thì không cầm được nước mắt.
"Bí thư An còn không quên người như Hoàng Thao đây."
Hoàng Thao thầm nhắc đi nhắc lại trong lòng, cẩn thận ngồi xuống cạnh Bành Quân.
"Sợ cái gì. Những người này nếu không phải do Bí thư An đề bạt thì cũng là những người bình thường thôi, có gì phải sợ?" Hoàng Thao nghĩ đến đây, vẻ mặt cũng thả lỏng dần, mọi người nói cười vui vẻ, anh cũng góp vào mấy câu.
-Được rồi, tôi nói mấy câu.
An Tại Đào hắng giọng. Nâng chén rượu lên, cười vang nói:
-Mọi người đừng lo lắng. Hôm nay tôi mời mọi người đế dùng cơm với tư cách cá nhân, không có ý gì khác.
-Lần này tôi về Phòng Sơn, thời gian cũng rất gấp. Tối nay tôi mời mọi người đến đây, trước là cảm ơn mọi người trước đây đã giúp đỡ tôi trong công việc, sau là giao lưu với mọi người một chút. Nào, chúng ta cùng nâng chén, uống cạn chén rượu này.
-Cảm ơn lãnh đạo.
Tôn Hiểu Linh dịu dàng nhìn An Tại Đào không nói gì thêm. Lý Kiệt cùng mọi người nâng chén uống cạn một hơi.
Buông chén rượu, Lý Kiệt mỉm cười:
-Các đồng chí, tôi thấy chúng ta đừng lần lữa nữa. Lãnh đạo về đây một lần cũng không dễ dàng, chúng ta kính rượu lãnh đạo đi, bắt đầu từ tôi.
-Được.
Mọi người cùng phụ họa.
Mọi người thoải mái uống, quên mất mọi câu nệ. Lý Kiệt và Lương Mậu Tài uống rất nhiều, say hết tám phần. Đồng Hồng Cương và Bành Quân hơi rụt rè một chút, không muốn thất thố quá mức với An Tại Đào.
Ngay cả Mã Hiểu Yến và Tôn Hiểu Linh, tâm tình sung sướng cũng rất thoải mái, không ngờ hai người uống cả ba chai rượu đỏ.
Liên hoan hơi hai giờ cũng giải tán. An Tại Đào uống cũng trên dưới nửa cân rượu trắng, sắc mặt ửng đỏ, hơi say vài phần. Khi mọi người vây quanh hắn, chuẩn bị rời khỏi chỗ tiếp đãi của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, đột nhiên nhận được điện thoại khẩn cấp của Trương Lâm Lâm.
Nhìn thấy số điện thoại Thiên Nam, là nhà riêng của mẹ Lãnh Mai, An Tại Đào hết cả say, trong lòng đột nhiên giật thót.