Quan Thanh

Chương 481 : Xảy ra chuyện lớn

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Trở về từ tiệc tối tại nhà tỷ phú nước Nga Archie Rabb Tymoshenko, trong một đêm An Tại Đào trở thành "danh nhân" quen thuộc trong giới thượng lưu Moskva. Trong mấy ngày tiếp theo, có mấy thương nhân lớn làm xuất khẩu mậu dịch của nước Nga mở tiệc chiêu đãi An Tại Đào, An Tại Đào từ chối khéo không được, đành phải tham gia tiệc tối mang tính tượng trưng.



Thời gian rất nhanh tiến vào đầu tháng 11, mùa đông Moskva yên lặng tiến đến.



Nhiệt độ không khí dường như trong một đêm giảm xuống hơn mười độ. Sau khi rời giường, An Tại Đào mở cửa sổ theo thói quen chuẩn bị "đổi mới" không khí bên trong một chút, nhưng gió lạnh thấu xương đập vào mặt khiến hắn lập tức rùng mình một cái, đóng chặt cửa sổ theo bản năng.



Sao tự nhiên lại lạnh như thế! An Tại Đào nhíu mày, thầm nghĩ đều nói mùa đông Moskva rất lạnh, hiền giờ thoạt nhìn dường như là thật... Nghĩ tới đây, hắn vội vàng đi mở tủ quần áo, lục lọi áo khoác màu đen mang theo từ trong nước.



Rửa mặt xong, ăn sáng xong, nói chuyện công việc với Tạ Á Ninh, An Tại Đào liền trở về văn phòng của mình, chuẩn bị lên mạng xem tin tức trong nước. Giờ phút này tuy rằng hắn đang ở nước ngoài, nhưng thời khắc chú ý thế cục trong nước nhất là tình hình các mặt của thành phố Phòng Sơn tỉnh Đông Sơn.



Hắn biết, đối với nước Nga mà nói, đối với chiến tuyến Ngoại giao mà nói, mình chăng rqua là một khách qua đường vội vàng mà ngắn ngủn, chiến trường và trận địa chân chính của mình vẫn ở trong nước... Hắn chậm rãi quay đầu qua, nhìn không trung tối mịt xác xơ tiêu điều bên ngoài cửa sổ, ánh mắt có vẻ sâu thẳm và chuyên chú.



Đang lúc xuất thần, Tôn Kế Hồng đi lên từ dưới lầu cười nói:



- Phó chánh văn phòng An, có một tiểu thư tên Karina đang ở trong phòng tiếp khách của Đại sứ quán, nói là bạn của ngài... yêu cầu gặp ngài!



- Karina?



An Tại Đào hơi bất ngờ.



Phùng Thanh sau bàn làm việc bên cạnh cười ha ha:



- Phó chánh văn phòng An, xem ra đại công chúa nhà Archie Rabb Tymoshenko này hơi có ý tứ với ngài đó... Lần trước tôi nghe Tần Thành Lượng nói lại, trên yến hội ngày đó tiểu thư Karina rất tôn sùng đối với Phó chánh văn phòng An ngài...



Quen thuộc với An Tại Đào, hai người Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng cũng bắt đầu nói giỡn với An Tại Đào, mà ngày thường An Tại Đào cũng không phải loại người cứng ngắc lạc hậu, ba người là thành viên tổ công tác, đùa giỡn với nhau một chút cũng là chuyện bình thường. Đương nhiên, tuy rằng An Tại Đào trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng là lãnh đạo, nói giỡn thì nói giỡn, trong lòng Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng cũng nắm chắc chừng mực.


An Tại Đào cười cười, tiếp tục ngóng nhìn chợ Cherkizov Izmailov xa xa.



- Người này rất không tốt, rất đen, rất vô lại.



Dường như Karina cũng không thích Izmailov này, nghe An Tại Đào nhắc tới ông ta liền nhíu mày, lắc đầu:



- Hắn chỉ là một nhà giàu mới nổi mà thôi, không đáng nhắc tới.



An Tại Đào âm thầm cười trong lòng, thầm nghĩ cha cô không phải cũng là nhà giàu mới nổi sao? Nếu đi chính đạo, cha cô sao có thể kiếm được của cải không lồ trong mười mấy năm ngắn ngủn như thế. Nếu bàn về nguồn gốc tội lỗi của cải, cha cô không ít hơn so với Izmailov.



Nhưng An Tại Đào vừa mới bắt đầu oán thầm, lại nghe Karina thở dài:



- Tôi cũng không thích cách kinh doanh của cha tôi... Cho nên, cơ bản tôi cũng không cần tiền của ông ấy, tôi lưu học bảy năm đều dùng tiền lương của mình trả phí sinh hoạt, tôi làm thêm giáo sư ở Đại học Ngoại Ngữ Bắc Kinh...



Đôi mắt màu lam của Karina lẳng lặng nhìn An Tại Đào, An Tại Đào không khỏi hơi xấu hổ. Hắn hơi xấu hổ quay đầu đi nhìn qua một bên, vừa muốn nói gì che giấu xấu hổ của mình, lại nghe được di động của mình vang lên.



Đây là di động Đại sứ quán phát sử dụng tại nước Nga, di động nước Nga hình thức rất đơn giản, xa xa không có vẻ bề ngoài đẹp đẽ như di động thương hiệu trong nước.



- Phó chánh văn phòng An, tôi là Phùng Thanh, xảy ra chuyện lớn, Đại sứ Tạ để tôi thông báo Phó chánh văn phòng An, phải lập tức mời dự họp hội nghị khẩn cấp...



An Tại Đào đột nhiên nhảy dựng trong lòng, vội vàng nói:



- Sao lại thế, lão Phùng, anh không nên gấp, nói từ từ... tôi lập tức trở về!