Quan Thanh

Chương 500 : Báu vật thật phiền toái (1)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Thanh âm của Lý Minh Hải lanh lảnh trong đại sảnh khiến cho những người khách và nhân viên phục vụ phải trợn mắt há hốc mồm, mắt nhìn kinh ngạc vị Phó cục trưởng Cục công an thường hay đến dùng cơm tác phong hống hách này. Thấy y khóc than cầu xin tha thứ, quỳ ở nơi đó quả thực là không thể tin vào mắt của mình.



An Tại Đào chán ghét, dùng sức thoát khỏi Lý Minh Hải. Hắn bước về phía trước, liếc mắt nhìn Lý Nam:



- Lý Nam, sao anh lại để một kẻ như thế này trà trộn vào đội ngũ cán bộ của chúng ta? Anh quả thật không xứng với chức Bí thư Thành ủy.



Lý Minh Hải dù gì cũng là một cán bộ Đảng viên, vậy mà trước mặt mọi người lại giằng co, làm cho Bí thư Thành ủy Quy Ninh là Lý Nam cũng phải có chút khó chịu và phẫn nộ.



Khóe miệng của y giật giật, liếc ánh nhìn căm tức về phía Cục trưởng cục Công an Trình Cương, khoát tay trầm giọng nói:



- Trình Cương, khẩn trương bắt anh ta lại cho tôi. Đừng ở chỗ này làm chuyện mất mặt nữa. Nhanh lên!



Lý Nam đối nhân xử thế trầm ổn, tính tình ôn hòa, giận dữ không bao giờ để lộ ra mặt, rất ít khi trước mặt mọi người phát ra cơn giận như vậy, và cũng rất ít khi khiến cán bộ cấp dưới sượng mặt.



Hôm nay thái độ của y mạnh mẽ, cứng rắn như vậy có thể thấy được sự bất mãn và phẫn nộ đã đến một trạng thái không thể tha thứ được.



- Vâng!



Trình Cương sắc mặt đỏ bừng, khẩn trương gật đầu, kinh sợ bảo một vài đồng chí công an khác, xách lãnh đạo cục Công an đang hồn bay phách lạc Lý Minh Hải rời khỏi nơi này.



Lý Minh Hải không chỉ mạo phạm nghiêm trọng Phó chủ tịch thành phố An Tại Đào, mà còn trước mặt mọi người làm ra bộ dạng xấu hổ như vậy. Nếu dưới đất mà có lỗ hổng thì chỉ sợ là Trình Cương đã sớm chui xuống rồi, thật sự là không còn mặt mũi nhìn người khác.



Trình Cương còn đi theo nói thêm vài câu gì, đã thấy sắc mặt Lý Nam sẵng giọng quat đầu lại nhìn y, khiến y trong lòng run lên, liền dừng bước chân.



Nhìn Lý Nam và Lộ Binh cười tiếp đón An Tại Đào, ba người cùng tiến lên lầu, Trình Cương tâm trạng cảm thấy không ổn.



Y biết rõ, nếu An Tại Đào tích cực truy cứu chuyện này, thì là một sự kiện chính trị mang tính chất ác liệt và nghiêm trọng. Không cần nói Lý Minh Hải, cho dù là Cục trưởng như y, thậm chí là Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật cũng khó thoát khỏi trách nhiệm lãnh đạo.



Rất có khả năng, tiền đồ tốt đẹp của y sẽ vì vậy màbị liên lụy.



Nghĩ như vậy, Trình Cương trong lòng có chút buồn bực và phẫn nộ. Giờ phút này, y hận không thể xông lên cho Lý Minh Hải hai cái tát. Nhưng vấn đề ở chỗ, sự việc đã phát sinh, nếu đem Lý Minh Hải ra thiến thì cũng chẳng làm được gì.



Nghĩ đến đây, Trình Cương hung hăng dậm chân xuống đất, quay đầu bỏ xuống lầu. Nhìn thấy đám nhân viên phục vụ và bảo an đang khe khẽ to nhỏ bàn tán, y nhướng mày muốn phát tán, chuẩn bị khiển trách mọi người, mượn cơ hội này để giải phóng sự tức giận trong lòng, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, sắc mặt không khỏi cứng đờ, đành ngậm ngùi nuốt một bụng oán khí vào trong.



Y miễn cưỡng cười, hướng mọi người khoát tay, cố ý kìm giọng xuống:



- Mọi người không cần tụ tập như vậy. Hãy trở về chỗ làm việc của mình. Cái gì nên làm thì đi làm đi.



Nhân viên phục vụ và bảo an lập tức giải tán, không dám lưu lại.


Lộ Binh làm ra gương mặt khoa trương, khoát tay nói:



- Chúng ta vẫn là bạn bè tốt, chỉ cần cậu làm lãnh đạo, đừng ghét tiểu dân như tôi thì là tốt rồi. Còn chuyện khác đều không quan trọng. Thật sự, ông cụ nhà tôi hay nói là, cả đời này nếu muốn tìm được một bằng hữu chân chính thật sự là rất khó. Nhất là những người trong thương trường như chúng ta.



An Tại Đào khẽ mỉm cười, chủ động nâng ly rượu lên, cùng chạm với Lộ Binh:



- Nào, anh bạn, tôi xin mời anh một ly. Đúng rồi, sức khỏe của bác Lộ thế nào, có khỏe không? Hôm nào tôi đến Tân Hải thăm bác một phen.



Lý Nam ngồi một bên mỉm cười bàng quang. Hai người khi nói chuyện thì cánh cửa mở ra, một phụ nữ ăn mặc thời thượng bước vào đằng sau thư ký Tôn Tường.



Lý Nam đuôi lông mày dựng lên, trên mặt hiện lên một biểu cảm khiến An Tại Đào có chút kỳ quái. Vừa như vui mừng, lại có chút mất hứng, lại còn có chút giống như là chán ghét.



Lý Nam khoát tay nói:



- Ôn tổng, xin mời ngồi. Để tôi giới thiệu một chút.



Lý Nam đứng lên, Lộ Binh cũng đứng lên, còn An Tại Đào thì âm thầm nhíu mày nhưng cũng đành đứng lên, cẩn thận đánh giá người phụ nữ kia.



Người phụ nữ này mặt phấn môi đỏ, dáng người thon thả đẫy đà, mặc một chiếc áo sườn xám ngắn màu đỏ tươi, thân áo được thêu hoa văn tinh xảo, vạt áo lóng lánh trân châu. Phía dưới là một chiếc quần tây màu cà phê bó sát người, làm nổi bật thân hình bốc lửa.



Cặp mắt khi mỉm cười trông rất quyến rũ, khóe miệng nhếch lên, dường như toát ra một phong cách cao quý.



Một báu vật cực kỳ khêu gợi, phát tán sự mê hoặc và khiêu khích dục vọng của người đàn ông. Chỉ cần liếc mắt một cái, An Tại Đào lập tức phán đoán được người phụ nữ trước mắt. Đây là cảm giác đầu tiên của hắn.



An Tại Đào chỉ ngầm quan sát đánh giá, còn bên ngoài thì thần sắc vô cùng bình thản. Những người đàn bà của hắn đều là giai nhân tuyệt sắc, khí chất cao quý. So sánh với Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc, Lưu Ngạn và Lãnh Mai, người phụ nữ trước mắt này quyến rũ thì có quyến rũ, nhưng trên người lại quấn quanh hơi thở của thế tục, khí chất vẫn còn kém xa.



Tuy rằng cách ăn mặc và thần thái cử chỉ của người phụ nữ này cũng bày ra một bộ dạng tao nhã, nhưng cũng không che giấu được hơi thở tục tằn bên trong. Làm bộ tao nhã và khí chất nguyên bản là không thể đánh đồng.



Thật giống như một nha hoàn mà mặc vào trang phục của một tiểu thư. Nhưng chung quy vẫn cứ là một nha hoàn.



"Nha hoàn mặc trang phục tiểu thư". Đây chính là cảm giác thứ hai của An Tại Đào. Cứ việc một lòng một dạ bày ra bộ dạng tiểu thư, bắt chước sự nhẹ nhàng và đoan trang, nhưng chung quy vẫn là vô ích. Đối với hạng gái như thế này, An Tại Đào làm sao để vào mắt, chỉ có điều thản nhiên liếc mắt một cái thì không nhìn thẳng người phụ nữ này.



Hắn xoay qua, thấy ánh mắt Lộ Binh có vài phần nghiền ngẫm thì trong lòng chấn động.



Lộ Binh cũng quen biết người này? Xem ra thì dường như bọn họ là người quen. Người phụ nữ này rốt cuộc lai lịch ra sao? Dường như cô ta còn quen biết mình? An Tại Đào có chút tò mò.



Hắn rõ ràng đọc được trong mắt người phụ nữ này một sự hiểu biết và cuồng nhiệt.