Quan Thanh

Chương 516 : Nước cờ dở - “Lễ vật”

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Khi An Tại Đào tới phòng hội nghị Thành uỷ, các ủy viên thường vụ khác đều đã tới rồi. Sắc mặt Tống Nghênh Xuân âm trầm ngồi đó, ngoại trừ Đông Phương Du ra, sắc mặt một số ủy viên có vẻ khó coi, nhất là Trưởng ban tuyên giáo Âu Dương Khuyết Như.



Âu Dương Khuyết Như biết tin này khá muộn, biết sau cả Tống Nghênh Xuân. Đối với một lãnh đạo là uỷ viên thường vụ được phân công quản lý dư luận và hình thái ý thức mà nói, về mặt nào đó mà nói, vậy là không làm tròn nhiệm vụ. Nhận được điện thoại của Tống Nghênh Xuân, Âu Dương Khuyết Như bắt đầu "công tác quan hệ xã hội", với ý đồ phong tỏa các bài báo trên mạng đưa tin về việc Chu Thắng Khoa bị miễn chức rồi lại được tái nhậm chức, nhưng khổ nỗi, các trang web đăng bài đều là trang web của cơ quan truyền thông Trung ương, ông ta chỉ là Trưởng ban tuyên giáo Phòng Sơn, năng lực chưa đủ để làm điều đó.



Ban tuyên giáo theo lệnh liên hệ với các trang web đó, nhưng người ta đường đường là cơ quan truyền thông Trung ương, hết sức vênh váo, đâu có coi người của Ban tuyên giáo ra gì? Muốn gỡ bỏ bài báo ư? Có thể, nhưng cứ việc đi gặp lãnh đạo Ban tuyên giáo Trung ương hoặc Phòng tin tức Trung ương xin bút phê cái đã rồi nói sau!



Mà cho tới sáng nay, trên rất nhiều báo chí Trung ương, kể cả một số trang báo ở tỉnh, đều xuất hiện tin tức "Chu Thắng Khoa bị cách chức rồi lại được nhậm chức".



Đáng nói nhất là báo Đông Sơn, số ra buổi chiều, không chỉ đưa tin mà còn đăng bình luận, thậm chí bình luận với cái tựa "Cán bộ lên chức là bình thường, bị cách chức lại lên chức có bình thường không?"



Việc đã đến nước này, từ báo mạng đã chuyển sang báo giấy, tin tức đã lan truyền quá rộng rãi rồi. Tuy giới truyền thông thành phố Phòng Sơn cố ý lảng tránh đưa tin về vụ này, nhưng báo Đông Sơn là tờ báo có lượng phát hành lớn nhất tỉnh Đông Sơn, được phát hành rộng rãi trên toàn tỉnh, tầm ảnh hưởng tại Phòng Sơn hầu như tương đương với các cơ quan truyền thông Phòng Sơn.



Sáng sớm, trên các quán ăn đầu đường cuối ngõ, rất nhiều dân thành phố vừa ăn sáng vừa đọc báo và bàn luận về chuyện này.



Trên đường tới nơi làm việc, Tống Nghênh Xuân bảo lái xe xuống mua một tờ báo chiều Đông Sơn, xem xong tin tức và bài bình luận liên quan, y rất bực bội, bỏ cả bữa ăn sáng, đi thẳng đến văn phòng gọi một lượt điện thoại.



Thấy An Tại Đào đến, Tống Nghênh Xuân nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng. An Tại Đào rất ung dung và bình tĩnh, hắn thong thả đến ngồi bên phải Tống Nghênh Xuân, bên tay trái là Chủ tịch thành phố Đông Phương Du.



An Tại Đào liếc nhìn, thấy trước mặt Tống Nghênh Xuân có một tờ báo Đông Sơn, tờ báo đã lật ra, đúng ngay bài báo đưa tin về chuyện Chu Thắng Khoa, ngay phía trên là một tiêu đề chữ lớn màu đen đập ngay vào mắt: "Chu Thắng Khoa là ai?"



Tiêu đề bài báo rất khơi gợi, cũng rất khéo, qua đó cho thấy phóng viên viết bài này cũng không tệ! Từng là một phóng viên, nhìn qua cái tít ngắn gọn mà dễ tạo ấn tượng này, An Tại Đào thầm kêu một tiếng "Tốt". Nhưng hắn không để lộ nét cười, vẫn tỏ vẻ thản nhiên, điềm tĩnh.



-Các đồng chí, mục đích chủ yếu cuộc họp hôm nay của chúng ta là vì vấn đề này.



Giọng Tống Nghênh Xuân hơi khàn và trầm thấp, y mệt mỏi xoay cái cổ hơi cứng của mình, ánh mắt thâm trầm lướt qua khuôn mặt mọi người, cuối cùng dừng lại trên người An Tại Đào:



-Vấn đề Chu Thắng Khoa, bất luận là cách chức hay bổ nhiệm, đề đã được đưa ra hội nghị thường vụ Thành uỷ thảo luận, đồng thời, đã trải qua khảo sát của Ban tổ chức cán bộ, về thủ tục là không có bất cứ vấn đề gì.



Tống Nghênh Xuân dừng một chút, thở dài:



-Nhưng dư luận có thể giết chết người! Các đồng chí, đối với chúng ta, luôn theo nguyên tắc trị bệnh cứu người và không "một gậy đánh chết người", căn cứ theo đề nghị của đồng chí Tại Đào và một số đồng chí khác, đã giáng cấp, giáng chức Chu Thắng Khoa, nhưng vẫn khiến dư luận chú ý, lần này dư luận ồn ào như vậy, ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của Thành uỷ. Tình hình đại khái là như thế, mọi người thảo luận xem có cách gì cứu vãn tình tình thế, làm cách nào hạn chế đến mức tối đa ảnh hưởng tiêu cực của dư luận đối với thành phố Phòng Sơn, làm cho chuyện này dần lắng xuống.



Tống Nghênh Xuân phất mạnh tay, sau đó nâng chung trà lên nhấp một ngụm.



Mọi người ngẩn ra nhìn nhau, đều im lặng không nói. Thứ nhất là không có gì để nói, thứ hai thật đúng là không biết nên xử lý như thế nào. Ai cũng biết là chuyện này đã "chọt" tới chỗ ngồi của Tống Nghênh Xuân, nếu xử lý không tốt, y sẽ để lại ấn tượng không hay trong mắt lãnh đạo Tỉnh ủy.




Ngô Quốc Cẩm nhíu mày, ra vẻ ngạc nhiên, trầm giọng nói:



-Anh là?



Trong lòng Nghiêm Minh Cương thầm nguyền rủa Ngô Quốc Cẩm: "Tên mập, người giả bộ cái gì chứ? Hai ngày trước, ngươi tới Cục lâm nghiệp, ta đến kính rượu, ngươi còn vỗ vai ta, nói có cơ hội sẽ đề bạt, bây giờ mới qua hai ngày đã lập tức quên ta là ai?"



Nhưng không nói hôm nay Nghiêm Minh Cương có việc cầu đến người ta, cho dù là không có việc gì, đối mặt với một Phó chủ tịch thành phố quyền cao chức trọng, y chỉ có thể giương mắt nhìn mà chửi thầm trong bụng.



-Lãnh đạo cũ, Chủ tịch thành phố Ngô, tôi là Tiểu Nghiêm của Cục lâm nghiệp ạ!



Theo bản năng Nghiêm Minh Cương nắm chặt lấy cái túi đen của mình, cúi đầu cười một cách nịnh bợ.



Ngô Quốc Cẩm liếc nhìn y một cái, đột nhiên cười ha hả, ra vẻ chợt nhớ ra:



-Ồ, hóa ra là Tiểu Nghiêm bên Cục lâm nghiệp? Tiểu Nghiêm của văn phòng Cục lâm Nghiệp? Xem đó, trí nhớ của tôi thật là! Ừ, ngồi đi!



Ngô Quốc Cẩm ngồi đó uy nghiêm đánh giá Nghiêm Minh Cương, sắc mặt không thay đổi, trầm giọng:



-Tiểu Nghiêm à, tôi đã từng là lãnh đạo của cậu, đối với các đồng chí bên Cục lâm nghiệp tôi có cảm tình đặc biệt. Nếu phù hợp nguyên tắc tổ chức, lại có cơ hội, tôi sẵn lòng trợ giúp đồng chí trẻ tuổi bên Cục lâm nghiệp tìm một con đường thuận lợi.



Chỉ là, tôi rời khỏi Cục lâm nghiệp đã nhiều năm, ha ha, đối với tình hình bên Cục các cậu cũng không nắm rõ. Như vậy đi, nếu cậu đã tìm tới tôi, tôi sẽ dành chút thời gian gọi điện hỏi Tiểu Tà một chút, xem thử tình hình ra sao. Có được hay không,cậu cứ đi về trước!



Người mà Ngô Quốc Cẩm gọi là Tiểu Tà, là Cục trưởng Cục lâm nghiệp Tà Thiếu Minh. Nghiêm Minh Cương liên tục cảm tạ, kính cẩn nói:



-Vậy xin cảm ơn lãnh đạo. Ngài bận công tác, tôi không dám quấy rầy ngài làm việc, tôi xin về trước.



Nói xong, Nghiêm Minh Cương vội vàng quay đi, rời khỏi văn phòng của Ngô Quốc Cẩm. Ngô Quốc Cẩm nhìn theo bóng dáng gầy yếu của Nghiêm Minh Cương, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó ánh mắt liền dừng ở cái túi màu đen mà Nghiêm Minh Cương để trên ghế sô pha.



Ông ta bước tới, mở ra thì thấy bên trong là một bao gồm nhiều cọc tiền một trăm tệ mới tinh.



Mắt Ngô Quốc Cẩm híp lại, miệng hơi há ra một lát, rồi ông ta cầm túi tiền xoay người dốc hết tiền vào ngăn kéo bàn làm việc, sau đó thuận tay đóng ngăn kéo lại, nghiêng người ném cái bao đen rỗng vào giỏ rác bên cạnh.