Quan Thanh
Chương 524 : Trao đổi chính trị
Ngày đăng: 01:45 20/04/20
Buổi sáng vừa đến văn phòng thì An Tại Đào đã bận túi bụi. Máy tính còn chưa kịp mở ra thì một đám cấp dưới không ngừng ra vào văn phòng của hắn.
Lý Kiệt sắc mặt kính cẩn đứng chờ trước bàn làm việc của An Tại Đào, yên lặng chờ An Tại Đào trả lời. Dựa theo yêu cầu của Thành ủy, và chỉ thị của Phó chủ tịch thường trực thành phố An Tại Đào, Đảng ủy tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn đã đưa ra phương án miễn đi chức Phó bí thư, Phó tổng giám đốc tập đoàn kiêm Tổng giám đốc công ty Gas Thiên Long Lương Mậu Tài. Tối hôm qua đã mời dự họp khẩn cấp ban giám đốc công ty và đã được thông qua.
Đương nhiên, bởi vì Lương Mậu Tài là cán bộ quản lý cấp Phó huyện, miễn chức của y cũng phải theo trình tự của Ban tổ chức cán bộ. Chỉ cần Ban tổ chức đưa văn kiện xuống thì con đường làm quan của Lương Mậu Tài xem như chấm dứt.
An Tại Đào trong lòng thở dài. Đối với Lương Mậu Tài, kỳ thật nếu y có thể kiên trì một chút thì có thể bảo vệ được rồi. Nhưng An Tại Đào suy trước tính sau, chung quy không phải ở nguyên nhân kiên trì hay không. Sự việc đã đến nước này rồi, nếu không có ai đứng ra gánh vác trách nhiệm thì sẽ khiến cho một số ảnh hưởng tiêu cực xuất hiện.
Thậm chí, vì tránh cho việc sau này xuất hiện những phản ứng tiêu cực, An Tại Đào trực tiếp khiến Lương Mậu Tài hoàn toàn thoát ly khỏi quan trường, đến làm việc cho Hạ Hiểu Tuyết. Lương Mậu Tài là một người quản lý xí nghiệp giỏi, kinh nghiệm phong phú, hoàn toàn có thể trở thành một giám đốc. Tuy rằng mất đi quan chức và đãi ngộ nhưng một năm có hơn một trăm ngàn tiền lương, đối với Lương Mậu Tài mà nói, đây cũng không phải là chuyện xấu.
An Tại Đào ngẩng đầu nhìn Lý Kiệt, thản nhiên nói:
- Lý Kiệt, có hai chuyện cần anh mau chứng thực xuống dưới. Thứ nhất, phải toàn lực sử dụng thiết vị bảo vệ môi trường ở công ty Gas Thiên Long. Tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì, cho dù là giảm sản lượng thì cũng vẫn phải đảm bảo đạt tiêu chuẩn bảo vệ môi trường. Cục Bảo vệ Môi trường sẽ đi kiểm tra, tôi hy vọng lần này mọi người sẽ không gây ra vấn đề nữa. Thứ hai, tăng cường tuyên truyền trong dư luận về bối cảnh xây dựng của công ty Gas Thiên long. Hiện giờ, phát huy thật lớn tác dụng với chiến lược phát triển nguồn năng lượng, quá trình sản xuất bảo vệ môi trường hết thảy đều tuyên truyền ra ngoài. Đừng sợ tiêu tiền, yêu cầu các anh phải tuyên truyền trên khắp các phương tiện truyền thông đại chúng.
- Vâng, tôi hiểu rồi, thưa lãnh đạo. Tôi lập tức đi sắp xếp ngay.
Lý Kiệt không dám chậm trễ, xoay người chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên lại do dự một chút:
- Lãnh đạo, công ty Gas Thiên Long không cần an bài người sao?
An Tại Đào khoát tay nói:
- Đây là vấn đề của xí nghiệp các anh, tôi sẽ không tham dự vào. Tuy nhiên, tôi đề nghị mọi người hãy bổ nhiệm một đồng chí không có trở ngại về công tác xuống phụ trách. Công ty gas Thiên Long, công ty Gas Thiên Tinh và công ty Gas Thiên Nguyên tầm quan trọng của ba nhà máy này anh chắc rõ hơn tôi, nhất định sẽ không để xảy ra bất cứ vấn đề gì.
An Tại Đào lời nói tuy không nói ra, nhưng ngầm trong đó là: "Có những chuyện tôi không thể nói ra một lần nữa với anh. Lý Kiệt, hy vọng trong lòng anh đã biết".
Lý Kiệt trong lòng run lên, vội vàng nói:
- Tôi hiểu rồi, thưa lãnh đạo.
- Thôi anh đi đi! À, đúng rồi, anh bảo Lương Mậu Tài đến gặp tôi một chút. Tôi có chuyện cần nói với anh ấy.
An Tại Đào nói xong thì đứng dậy bước ra cửa, ngay tại cửa hướng về phòng thư ký hô lên:
- Bành Quân, anh lại đây một chút.
Lý Kiệt vội vàng rời đi, Bành Quân thì chạy đến:
- Anh tìm tôi à?
An Tại Đào trầm ngâm một chút rồi nói:
- Anh hãy thay tôi triệu tập một số nhân viên bộ môn có liên quan. Buổi chiều tôi muốn mời dự một hội nghị tọa đàm với tập đoàn Vân Lan. Anh thông báo cho lãnh đạo quản lý khu kinh tế, lãnh đạo bộ môn có liên quan và người chủ quản hiện tại của tập đoàn thôn Vân Lan đến Ủy ban nhân dân thành phố để họp vào lúc 2h chiều. Nói với bọn họ rằng không ai được đến muộn.
An Tại Đào cười ha hả, bước đến ngồi đối diện:
- Văn phòng chỉ là một nơi để làm việc, không tất yếu phải phô trương. Văn phòng làm việc của tôi đơn giản, không thể nào đổ lỗi cho Chu Quân.
Hai người đều mỉm cười, nói vài câu đơn giản. Lúc này Cổ Lam mới ngượng ngùng nói vào chủ đề chính của mình:
- Đồng chí Tại Đào, tôi có chuyện muốn nhờ anh hỗ trợ, không biết….
An Tại Đào khoát tay nói:
- Chị Cổ có gì thì cứ nói, không cần khách sáo với tôi. Dù sao chị cũng đã từng là lãnh đạo của tôi mà.
Tuy rằng cái câu lãnh đạo cũ nghe qua có chút dối trá nhưng lại vừa lỗ tai Cổ Lam, khiến cô cảm thấy rất thoải mái. Cô gần đây hạ quyết tâm đứng một chỗ với An Tại Đào, một nguyên nhân quan trọng là An Tại Đào đối với cô rất tôn trọng và khách khí, tối thiểu là ngoài mặt như thế.
- Haha, chuyện là như thế này. Chồng của tôi, Bí thư Đảng ủy thị trấn Cổ Lam và tôi ở xa đã lâu rồi. Chúng tôi hiện nay cũng đã có tuổi. Con người của anh ấy bướng bỉnh, nhanh mồm nhanh miệng, công tác thật không tồi. Nhưng cái miệng của anh ấy lại hại thân anh ấy. Mấy năm nay vẫn không hề ngóc đầu lên nổi. Hiện giờ tuổi cũng đã cao, ý niệm lên chức cũng không còn. Nhưng tôi nghĩ, dù thế nào cũng phải chấm dứt chuỗi ngày ở riêng, trở về thành phố làm việc. Nhưng tìm mãi cũng không có vị trí thích hợp.
Cổ Lam chầm chậm nói. An Tại Đào mỉm cười, cũng không cắt ngang lời nói của cô. Chồng của Cổ Lam là Lý Minh Vũ hắn cũng biết. Người này rất có cá tính, lại không quen nhìn những thói xấu trong quan trường. Hơn nữa, ông ta luôn từ chối sự giúp đỡ của vợ nên mãi mà vẫn chưa được đề bạt.
Ở huyện Cổ Lam làm cán bộ cấp Trưởng phòng đã mười mấy năm. Trong quan trường Phòng Sơn cũng coi như là một loại khác người.
Cổ Lam làm Phó chủ tịch thành phố đã mấy năm. Trong vòng mấy năm này, Lý Minh Vũ đã vẫn cứ là Bí thư Đảng ủy thị trấn, trên cơ bản cũng đều do cái miệng của ông ta mà ra. Nhưng nói đi thì cũng nói lại, tuy rằng Lý Minh Vũ là một người có cá tính rất mạnh, không bao giờ dựa vào quyền thế của vợ để lên chức, nhưng trên thực tế, nếu Cổ Lam không phải là Phó chủ tịch thành phố thì ông ta đã không còn căn bản sinh tồn trong chốn quan trường Phòng Sơn này rồi.
Cổ Lam nói nửa ngày, nhưng An Tại Đào đã sớm hiểu rõ. Hóa ra là Cổ Lam đã nhìn trúng vị trí Phó tổng giám đốc của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn. Lương Mậu Tài bị miễn chức, tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn liền trống ra chức Phó bí thư, Phó tổng giám đốc. Đây chính là nhân vật số hai của tập đoàn.
Điều Lý Minh Vũ đến tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, tức là tăng lên cấp bậc phó huyện, vừa có năng lượng lại vừa có lợi ích kinh tế. Đây cũng được xem như một sự lựa chọn không tồi.
An Tại Đào nét mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại có sự tính toán. Hắn hiểu rất rõ, nếu hắn từ chối sẽ lập tức đánh vỡ mối quan hệ vừa mới xây dựng giữa mình và Cổ Lam. So với việc ủng hộ của Cổ Lam thì việc điều động này cũng chẳng tính là gì cái gì. Nghĩ như vậy, hắn lập tức đứng dậy, rót cho Cổ Lam một ly nước, rồi ngồi xuống, cười nói:
- Chị Cổ à, chuyện này có đáng để chị phải đích thân đi không? Gọi điện thoại cho tôi là được rồi.
- Như vậy đi, qua hai ngày nữa, chờ tôi giải quyết xong công việc, tôi sẽ đề cử lên Chủ tịch thành phố Đông Phương, không có vấn đề gì đâu. Chuyện này cứ giao cho tôi, chị không cần phải xen vào. Tuy nhiên, để Bí thư Lý đến xí nghiệp để làm thì cũng là có chút thiệt thòi.
- Thiệt gì? Chẳng lẽ để ông ấy ở mãi nông thôn là không thiệt sao? Tôi xin thay mặt ông nhà cảm ơn đồng chí Tại Đào. Chuyện này khi nào xong thì tôi và lão Lý sẽ mời cậu ăn cơm, để lão Lý có thể cảm ơn anh.
Nghe An Tại Đào đồng ý nhanh như vậy, Cổ Lam trong lòng rất cao hứng. Cô rụt rè nói lời cảm ơn, sau đó lại nói vài câu nhàn thoại với An Tại Đào, rồi lấy lý do bận công việc mà ra về.
An Tại Đào tiễn Cổ Lam ra tận hành lang. Hai người ở ngoài hành lang thân mật bắt tay nhau, trao đổi ánh mắt ẩn ý.
Chỉ có cùng lợi ích thì mới có cùng đồng minh. Đạo lý chính là đơn giản như vậy.