Quan Thanh
Chương 526 : Tôm tép nhãi nhép
Ngày đăng: 01:45 20/04/20
Khụ khụ!
Đột nhiên bị Mã Hiểu Yến phản ứng mẫn cảm như vậy, Khương Khôn lập tức liền cảm thấy xấu hổ. Chẳng qua, ánh mắt hơi tham lam của gã vẫn rơi lên thân thể thon dài cao ngất đẫy đà của Mã Hiểu Yến rồi băn khoăn quay về.
Mã Hiểu Yến thanh tú xinh đẹp giỏi giang, trải qua mấy năm nay lịch lãm trong quan trường, cả người nhìn qua xinh đẹp động lòng người, trong quyến rũ hơi phát ra khí chất nữ cường nhân thông minh tháo vát. Hơn nữa tuổi cô còn trẻ đã là cán bộ cấp Huyện, lập tức sẽ là Chủ tịch thành phố Quy Ninh, đối với đàn ông 30 tuổi còn chưa thành hôn như Khương Khôn mà nói, lực hấp dẫn có thể nghĩ được.
Chẳng qua, mấy năm nay người mơ ước sắc đẹp của Mã Hiểu Yến thật ra cũng không ở số ít, người giống như Khương Khôn, Mã Hiểu Yến thấy nhiều. Nếu là người khác, còn có thể xem trên phần gã là thư ký của Tống Nghênh Xuân, cho gã vài phần mặt mũi, nhưng Mã Hiểu Yến sao lại để ý tới gã, trong lòng cô, ngoại trừ bóng dáng người đàn ông cao lớn kia ra, sớm đã coi đàn ông khác là cặn bã ---- trong lòng cô giờ phút này, Khương Khôn chính là một tôm tép nhãi nhép không biết trời cao đất rộng.
Mã Hiểu Yến chán ghét liếc Khương Khôn một cái, xoay người muốn rời đi.
Khương Khôn cảm thấy hơi xấu hổ, đi nhanh tới một bước, chặn đường Mã Hiểu Yến, cười ha ha nói:
- Chủ tịch thành phố Mã, có lẽ không bao lâu chúng ta sẽ cùng công tác một chỗ... Đến lúc đó, còn xin Chủ tịch thành phố Mã chiếu cố nhiều hơn!
Mã Hiểu Yến cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt tươi cười ghê tởm của Khương Khôn, khóe miệng nhẹ nhàng giật giật, lạnh lùng liếc gã một cái, nghiêng người rời đi nhanh.
Khương Khôn oán hận mà đứng ở đó, nhìn bóng dáng xinh đẹp đẫy đà của Mã Hiểu Yến, trong mắt lóe ra ánh sáng xấu hổ và tham lam.
- Đàn bà thối, chảnh cái mẹ gì, sớm muộn để ngươi nằm trên giường ông kêu to... Giả bộ đứng đắn!
...
...
UBND thành phố.
Những người khác đều đi rồi, chỉ có Lý Kiệt lưu lại. An Tại Đào đứng dậy, Bành Quân vội vàng thu dọn chén nước và notebook trên bàn của hắn. Hắn liếc Lý Kiệt một cái, cúi đầu nói:
- Có một vấn đề quan trọng: biểu hiện của Tiết Yến, như vậy, cổ phần trong tay Thiết thị đều xói mòn tới tay ai? Tiết Lợi Binh sao? Ngoài ra, một lượng tiền lớn như vậy, sao có thể nói lập tức chuyển đi là chuyển đi? Trong khoảng thời gian ngắn như thế sao có thể được?
Lý Kiệt ngẩn ra, lắc đầu:
- Lãnh đạo, điều này tôi cũng không quá rõ ràng, dù sao đây là chuyện bên trong xí nghiệp của bọn họ. Điều tra tài vụ của bọn họ, hẳn là có thể tra ra.
- Tôi nghe nói…
Lý Kiệt muốn nói lại thôi.
An Tại Đào lẳng lặng mà nhìn gã, khoát tay áo, trầm giọng nói:
- Tiếp tục nói! Với tôi còn có cái gì khó nói!
- Lãnh đạo, tôi mạo muội hỏi một câu, vụ án Tiết Đức Khuê này cuối cùng có thể đầu voi đuôi chuột, chuyện lớn biến nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, cuối cùng bình an đi ra hay không?
Lý Kiệt do dự một chút, cúi đầu hỏi.
An Tại Đào nghe vậy ngẩn ra, muốn trả lời vấn đề của Lý Kiệt, nhưng đột nhiên lại cảm thấy điều này không xác định, không thể nói chính xác.
Chẳng lẽ… ?
Sắc trời ngoài cửa đột nhiên ảm đạm xuống, một trận cuồng phong thổi quét bụi mù đầy trời ngang qua cửa sổ văn phòng An Tại Đào, một tia chớp dài nổ vang một tiếng phát ra ánh sáng chói mắt, ầm ầm ầm! Tiếng sấm từ xa tới gần nhanh chóng mà tới.