Quan Thanh

Chương 530 : Số mệnh

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Quan hệ giữa Trương Bằng Viễn và Lãnh Mai cũng không tồi. Nhưng cho dù là quan hệ không tồi, nhưng để đề bạt một lúc hai người, hơn nữa lại là cấp bậc cao thì quan hệ giữa Trương Bằng Viễn và Lãnh Mai vẫn chưa đủ để thực hiện điều này. Không cần nói là Lãnh Mai không nói với Trương Bằng Viễn, cho dù có nói thì chưa chắc Trương Bằng Viễn đã đồng ý một cách sảng khoái như vậy.



Hoặc là sẽ không từ chối, nhưng có thể xử lý hay không thì còn phải trông vào tâm trạng của Trương Bằng Viễn, cân nhắc xem là có thích hợp hay không?



Không trách được, đây là sự thật của xã hội.



Sở dĩ ông ta đồng ý với An Tại Đào một cách không do dự, bởi vì thứ nhất là chức vị và tiền đồ của hắn. Thứ hai, Trương Bằng Viễn còn nợ hắn một ân tình rất lớn. Thứ ba là có Trần Cận Nam ở phía sau. Cho nên, nói ngắn gọn, Lãnh Mai ra mặt hay An Tại Đào ra mặt thì hiệu quả đều rất khác nhau.



- Lãnh đạo, thật sự là ngại quá. Lúc này lại mang thêm phiền toái cho ngài.



An Tại Đào cười nói:



- Hôm nào tôi đến thăm lãnh đạo và chị dâu.



- Cái tên tiểu tử thối cậu, ở tỉnh cũng một thời gian mà không đến nhà tôi chơi gì cả. Tôi hiện tại không còn là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn nên không thể quản được cậu, cậu trong mắt vẫn còn lãnh đạo này sao? Hừ!



Trương Bằng Viễn cười mắng:



- Lãnh Lực, là em trai của Lãnh Mai, tôi cũng biết thằng bé này. Ử, không tồi, cũng là một thằng bé khá phúc hậu. Cô bé Lãnh Mai kia cũng thật là, chuyện này cô ấy nên nói với tôi sớm. Đầu năm có vị trí tốt để sắp xếp, còn hơn bây giờ bị động như vậy.



Nghe vậy, An Tại Đào trong lòng hơi khinh miệt một chút, thầm nghĩ nếu Lãnh Mai tìm đến ông, liệu ông có đồng ý sảng khoái như vầy không?



Tuy nhiên, trong lòng An Tại Đào mặc dù có chút oán giận Trương Bằng Viễn dối trá nhưng hắn cũng hiểu được đây là đạo lý đối nhân xử thế cơ bản, nhất là trong quan trường, ân tình lại mỏng như tờ giấy. Mọi người càng coi trọng chính là ích lợi của mình. Hiện giờ, Lãnh Mai không thể mang đến cái gì cho Trương Bằng Viễn, tất nhiên Trương Bằng Viễn sẽ không vì chuyện của cô mà lo lắng.



Nhưng An Tại Đào mở miệng thì lại khác. Thứ nhất là ông ta phải hoàn đáp lại ân tình của An Tại Đào. Thứ hai là ông ta cũng phải nể mặt Trần Cận Nam vài phần. Đừng nhìn ông ta bây giờ là lãnh đạo cấp thứ trưởng, nhưng trước mặt Trần Cận Nam thì ông ta vẫn còn bé nhỏ lắm.



- Lãnh đạo, Lãnh Mai là ngại làm phiền đến ngài. Haha, là tôi da mặt dày, cũng không sợ ngài mắng. Lãnh Lực quả thật là không tồi. Ở tỉnh đoàn rèn luyện nhiều năm như vậy, lại là sinh viên tốt nghiệp chính quy một trường đại học lớn. Mong ngài lo lắng, an bài cho cậu ấy một cương vị tốt.



- Trương Lâm Lâm cũng vậy. Lúc trước, khi tôi còn làm Chủ nhiệm văn phòng giám sát xử lý dịch sars, cô ấy đã từng cộng tác qua với tôi, ý thức phục vụ rất mạnh, hành văn rất tốt. Nhưng nếu ở lại cơ quản Tỉnh ủy làm tài liệu suốt thì cũng uổng. Lãnh đạo, tôi đây chính là đề cử nhân tài cho ngài.



An Tại Đào cười giới thiệu tình huống của Lãnh Lực và Trương Lâm Lâm cho Trương Bằng Viễn. Trương Lâm Lâm và Lãnh Lực nghe An Tại Đào nói chuyện qua điện thoại với Trương Bằng Viễn thì ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đều có chút niềm vui bất ngờ.



Sớm biết vị Phó bí thư, Phó chủ tịch thường trực thành phố trẻ tuổi trước mặt năng lượng rất lớn. Nhưng khi giáp mặt, thấy hắn biểu hiện như vậy thì hai người cảm thấy rất tâm phục khẩu phục. Có mối quan hệ thân mật với Trương Bằng Viễn thành phố Thiên Nam như vậy khiến cho hai người âm thầm le lưỡi.



- Được rồi, cậu không cần phải nói nữa.
- Cả đời này anh chẳng cho em được cái gì.



An Tại Đào tâm tình có chút phức tạp, lẳng lặng quay đầu nhìn vào hai mắt sâu thẳm của Lãnh Mai:



- Em đã cho anh rất nhiều, nhưng anh lại chẳng cho em cái gì. Anh thậm chí một lời hứa hẹn cũng đều không có. Tiểu Mai, anh có lỗi với em nhiều lắm.



Lãnh Mai trong lòng run lên, ánh mắt có chút ngấn nước. Cô nắm chặt bàn tay của An Tại Đào:



- Em không cần anh phải trả cho em cái gì. Em chỉ cần trong lòng anh dành cho em một vị trí nhỏ thôi cũng được.



- Từ ngày hôm đó, em đã hiểu được, gặp được anh là số mệnh của em. Em tuy trốn tránh số mệnh này, nhưng nó lại cứ tìm đến. Tuy nhiên, em không hối hận. Đây là sự lựa chọn của hai chúng ta. Vậy thì chúng ta cùng nhau đi. Cho nên anh không cần cảm giác thua thiệt gì cả.



Hoàng Thao lái chiếc xe màu đen chạy như bay đến. Sau khi dừng lại thì nhanh chóng xuống xe, mở cửa cho An Tại Đào và những người còn lại. An Tại Đào đang đứng ở bậc thang nói chuyện với Lãnh Mai, Lãnh Lực và Trương Lâm Lâm:



- Lãnh Lực, Lâm Lâm, chúng ta đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.



Lãnh Lực và Trương Lâm Lâm gật đầu, trước sau chui vào trong xe của An Tại Đào, còn An Tại Đào thì ngồi ở vị trí lái phụ. An Tại Đào đóng cửa, hướng Lãnh Mai gật đầu:



- Em về nghỉ ngơi sớm đi. Anh đi vài ngày sẽ trở về.



Lãnh Mai cười, đang muốn chào tạm biệt ba người, nhưng đột nhiên nhớ đến điều gì thì liền ôm cửa kính xe, nhỏ giọng nói:



- Anh rời khỏi Phòng Sơn lúc này có tiện không?



Lãnh Mai lo lắng, An Tại Đào trong lòng hiểu rất rõ. Nhưng hắn cũng không cho rằng, mình rời khỏi Phòng Sơn vài ngày thì cục diện ở đây lại xảy ra biến hóa gì to lớn. Hơn nữa, người của hắn tuy rằng không có ở Phòng Sơn, nhưng không có nghĩa là không nắm trong tay tình thế của Phòng Sơn.



- Em đừng nghĩ nhiều như vậy. Về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi!



An Tại Đào dịu dàng nói, xong quay cửa kính xe lên, nói với Hoàng Thao:



- Đến Thiên Nam!