Quan Thanh
Chương 586 : Hạ Hiểu Tuyết “hống hách”
Ngày đăng: 01:46 20/04/20
Hạ Thiên Nông bị nhồi máu cơ tim. Khi ông đang tham dự một hội nghị ở thành phố Lam Yên thì đột nhiên phát bệnh. Hạ Thiên Nông lập tức được chuyển vào bệnh viện cấp cứu, lúc đó Thạch Thanh mới gọi điện thoại báo cho Hạ Hiểu Tuyết biết. Nghe nói cha mình bị nhồi máu cơ tim phải vào bệnh viện cấp cứu, Hạ Hiểu Tuyết nôn nóng, sai người làm các công việc cho cô rồi mua vé máy bay bay đến Lục Đảo. Trước khi lên máy bay, Hạ Hiểu Tuyết liền gọi điện thoại cho An Tại Đào.
Lam Yên không có sân bay. Hạ Hiểu Tuyết nếu muốn đến Lam Yên, tùy thuộc vào điều kiện giao thông thì cũng chỉ có thể bay đến thành phố Lục Đảo. Sau đó từ Lục Đảo đi xe đến Lam Yên. Cũng may là từ Lam Yên đến Lục Đảo không xa, đi đường cao tốc khoảng bốn tiếng là đã đến.
Nói cách khác, Hạ Hiểu Tuyết có thể từ Yên Kinh đến Lam Yên trước 2h chiều.
An Tại Đào nhìn đồng hồ, thấy đã 10h sáng, nên không do dự, lập tức đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn xung quanh, rồi vẫy tay gọi Dương Hoa. Dương Hoa ngẩn ra, không dám chậm trễ, lập tức chạy đến ngay.
- Chủ tịch thành phố An…
Dương Hoa hơi thở hổn hển, giọng điệu nhẹ nhàng:
- Có việc gì à?
An Tại Đào sắc mặt có chút âm trầm. Hắn không khách sáo với Dương Hoa, trực tiếp nói:
- Chị Dương, tôi có chuyện muốn nói với chị, nhà tôi có chút việc gấp, phải lập tức đến Lam Yên ngay. Đúng rồi, chị thay tôi nói với mọi người là nhà tôi có việc. Cha vợ của tôi đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, nên tôi phải đến ngay.
Dương Hoa giật mình kinh hãi, vội vàng nói:
- Chủ tịch thành phố An, bảo Bành Quân gọi thêm vài người ở Ủy ban nhân dân đi cùng với lãnh đạo. Tôi sẽ lập tức bảo Bành Quân chuẩn bị xe. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì cũng có người giúp đỡ.
An Tại Đào lắc đầu:
- Không cần, đây là việc cá nhân, sẽ không phiền đến các đồng chí khác. Tôi sẽ bảo Hoàng Thao lái xe chở tôi đi. Được rồi, thời gian của tôi có hạn. Chị hãy nói với các đồng chí khác giùm tôi.
An Tại Đào nói xong, không đợi Dương Hoa phản ứng, liền dọc theo đài Chủ tịch, từ một lối nhỏ được trải thảm đi ra khỏi hội trường, đứng ở cửa nhìn xung quanh một chút. Lý Bình đang ngồi dưới đài, thấy An Tại Đào đột nhiên rời khỏi hội trường, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn khẩn trương rời khỏi hội trường, từ cửa chính đuổi theo ra ngoài.
Lái xe Hoàng Thao đang ở ngoài bãi đậu xe, nói chuyện với các lái xe lãnh đạo khác. Các lãnh đạo đều ở bên trong họp, nên các lái xe đều nhàn rỗi, tụ họp lại nói chuyện với nhau.
Bởi vì là lái xe của Chủ tịch thành phố An Tại Đào, từ địa vị và quyền lực chính trị của An Tại Đào tại Phòng Sơn, nên địa vị lái xe của Hoàng Thao ở cơ quan cũng được nâng cao. Lãnh đạo có vòng tròn của lãnh đạo, lái xe cũng có vòng tròn của lái xe. Đồng dạng là lái xe cho lãnh đạo, nhưng người với người lại khác nhau.
Cũng là Hoàng Thao trời sinh bản tính khiêm nhường. Nếu người khác thì sẽ sợ là vênh váo rồi.
Cho nên, Hoàng Thao là lái xe của An Tại Đào, mọi người cũng có vài phần nịnh bợ. Hơn nữa, y đối nhân xử thế hiền hòa, nên rất dễ dàng nói chuyện với các lái xe lãnh đạo khác.
Một vài lái xe đang xúm lại hỏi Hoàng Thao về Chủ tịch thành phố An thì đột nhiên thấy Lý Bình kéo Hoàng Thao sang một bên, lặng lẽ nói:
- Anh Hoàng, mau đi đi, Chủ tịch thành phố An đang tìm anh đó.
Hoàng Thao ngẩn ra, thầm nghĩ Chủ tịch thành phố An không phải là đang ở bên trong họp sao? L:úc này sao lại rời khỏi hội trường? Cuộc họp kết thúc rồi à? Hoàng Thao quay đầu lại, nhìn thấy An Tại Đào đứng ở một chỗ, nên không dám chậm trễ, nhanh như chớp chạy đến.
- Chủ tịch thành phố An.
An Tại Đào miễn cưỡng cười:
Thạch Thanh có chút ngoài ý muốn nhìn An Tại Đào. An Tại Đào trao đổi ánh mắt với bà rồi lúc này mới quay sang nói với Hạ Hiểu Tuyết:
- Hiểu Tuyết, dù sao em cũng nên hỏi ý kiến của ba em đã. Sự việc của ba em phải do ba em định đoạt. Hơn nữa, ba đã đạt đến cấp bậc này rồi, không phải nói từ chức là từ chức đâu.
Hạ Hiểu Tuyết nhướng mày, cao giọng nói:
- Sức khỏe đã như vậy, còn muốn lưu luyến quan chức sao? Hừ, em thật sự không hiểu mọi người rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
Nói xong, Hạ Hiểu Tuyết bất mãn quét mắt nhìn ông xã. An Tại Đào cười ha hả, nhún vai, cũng không nói gì.
Thạch Thanh liên tiếp bị con gái trách móc, trong lòng cũng không cao hứng, không kìm nổi trừng mắt nhìn Hạ Hiểu Tuyết:
- Con bé xấu xí kia, đừng tưởng con làm kinh doanh rồi không biết mình họ gì nhé. Mẹ nói cho con biết, nếu không có ba con, không có Tiểu Đào, con ngay cả đánh rắm cũng không làm được.
An Tại Đào đứng ở một bên, nhìn mẹ con Hạ Hiểu Tuyết đấu võ mồm với nhau thì khóe miệng hiện lên chút tươi cười. Chỉ cần hai người tranh cãi đã nói lên tâm trạng hai người đã thả lỏng. Nếu Hạ Hiểu Tuyết còn ở trong phòng giải phẫu thì hai người làm sao còn có thời gian thoải mái mà nói chuyện chứ.
Lúc này, An Tại Đào ngẩng đầu nhìn lại, thấy hành lang cách đó không xa, Âu Dương Đang mặt mang mắt kính, cầm theo một ít quà tặng, chậm rãi bước đến thì nhanh chóng chạy đến tiếp đón.
- Dì, sao lại tự mình đến đây thế. Đường xá xa xôi quá mà.
An Tại Đào cười nói, rồi tiếp nhận đồ vật trong tay Âu Dương Đan.
Hạ Hiểu Tuyết cũng đã nhìn thấy Âu Dương Đan, liền khẩn trương kéo Thạch Thanh đến gần, nắm tay Âu Dương Đan, hôn phớt lên má, cười nói:
- Dì, sao dì lại đến đây? Mẹ, đây là dì Âu Dương. Dì, đây là mẹ của con.
- Hiểu Tuyết, bệnh tình của ba con thế nào? Dì nghe nói lão Hạ phát bệnh, nên trong lòng rất sốt ruột. Dì đã gọi điện thoại cho lão Trần, sắp xếp một chiếc xe chạy đến đây. Mọi người có gì cần tôi giúp thì cứ việc nói.
Âu Dương Đan và Thạch Thanh nhìn nhau, rồi lúc này mới bắt tay hàn huyên. Âu Dương Đan khẳng định là đại diện cho Trần gia, cho Trần Cận Nam đến thăm bệnh. Đường xa như vậy, từ Thiên Nam đến Lam Yên, mẹ con Hạ Hiểu Tuyết trong lòng cảm thấy rất cảm động. Nhất là Hạ Hiểu Tuyết, biết Trần Cận Nam rất coi trọng con dâu, trong lòng cũng sinh ra vài phần vui mừng.
Hạ Hiểu Tuyết nắm tay Âu Dương Đan đến phía cuối hành lang, bộ dạng có chút thần bí. Âu Dương Đan nhíu mày nói:
- Hiểu Tuyết, có chuyện gì muốn giấu mẹ con và Tiểu Đào à?
Hạ Hiểu Tuyết đỏ mặt nói:
- Dì, con trước mặt hai người đó nói không được. Mẹ, mẹ có thể nói với ba một tiếng, miễn chức Bí thư Thành ủy của ba con không, để ba con về nhà dưỡng lão. Con muốn đưa ba con qua Mỹ dưỡng bệnh.
Âu Dương Đan nghe xong thì ngẩn ra, cười khổ nói:
- Hiểu Tuyết, vì sao lại bảo miễn chức Bí thư Thành ủy chứ? Con cũng biết, vị trí đó không phải người nào cũng đạt được. Chức vụ cao như vậy trong mắt con không đáng giá sao? Được rồi, dì biết sự hiếu thảo của con, nhưng chức vụ của lão Hạ là do tổ chức thượng cấp định đoạt. Ba của con không có quyền miễn chức vụ của ông ấy đâu. Sau khi lão Hạ khỏi bệnh rồi, con hãy thương lượng lại với ba con một chút xem sao.