Quan Thanh
Chương 613 : Chuyện Xưa không thể không nói cũa nử phóng viên va bí thư An (phần 2)
Ngày đăng: 01:46 20/04/20
An Tại Đào đi đầu, Dương Hoa và Mã Dức Thắng theo sau, ba người cùng nhau tiến vào phòng làm việc của Trâu Đồng. Trong phòng làm việc, phóng viên CCTV ba người Chu Lan Lan và vài nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật đột nhiên nhìn thấy ba người đứng đầu thành phố tiến vào, lập tức luống cuống chân tay.
- Bí thư An...
Một nhân viên công tác đi đầu vừa chào đón kính cẩn vừa bắt chuyện, liền bị Dương Hoa khoát tay áo trách mắng:
- Mấy người làm cái gì vậy, nhanh chóng rời khỏi. Chu Sổ, pha trà cho ba đồng chí phóng viên.
Chu Sổ ra hiệu bằng mắt với vài nhân viên công tác, ra hiệu các cô nhanh chóng rời khỏi, vài nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật xám xịt mà rời đi. Chu Sổ cười rót trà cho ba người Chu Lan Lan. Ba người Chu Lan Lan mặt trầm như nước, không nói một lời mà ngồi ở đó. Chỉ có Chu Lan Lan ánh mắt thâm trầm không ngừng đảo qua trên người An Tại Đào, ánh mắt lóe lên, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Thấy ba phóng viên CCT nghênh ngang ngồi đó, ba lãnh đạo thành phố tiến vào trong phòng, nhưng các cô ngay cả đứng dậy cũng không, lễ phép cơ bản đều không có. Dương Hoa âm thầm nhíu mày. Tuy nhiên, chung quy là người một nhà đuổi lý, Dương Hoa cũng không đi so đo thứ này.
Dương Hoa tiến lên một bước, cười nói:
- Phóng viên Chu, tôi là Phó Chủ tịch thành thường trực thành phố Phòng Sơn Dương Hoa, vị này chính là Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố chúng tôi đồng chí An Tại Đào, đây là Phó Bí thư Thành ủy đồng chí Mã Đức Thắng, ba người chúng tôi nghe được tình huống lập tức tiến tới... Cho dù như thế nào, cách làm của bọn họ là không ổn thỏa, tôi đại diện Thành ủy và UBND thành phố tỏ vẻ chân thành xin lỗi ba vị phóng viên...
Lúc này Chu Lan Lan mới đứng dậy nhìn Dương Hoa thản nhiên cười:
- Chúng tôi cũng không bị thương tổn gì, nếu ba vị lãnh đạo tự mình tới xin lỗi, chuyện này bỏ qua. Đối với hành vi vô lễ của một số người, chúng tôi có thể không để ý tới.
- Nhưng chúng tôi tiến đến phỏng vấn, chưa chắc là phỏng vấn ngay mặt, hôm nay chúng tôi định vị là tin tức chiều sâu, không có khả năng xuất hiện chuyện khen ngợi, cho nên, nội dung phê bình thích hợp là cần và tất yếu... Cho nên, xin ba vị lãnh đạo tha thứ, một số nội dung chân thật trong cuộc phỏng vấn của chúng tôi, không thể cắt bỏ, thật có lỗi. Đương nhiên, lời nói không thỏa đáng cá biệt, lúc chúng tôi biên tập cắt nối tiết mục, sẽ cắt bỏ, nhất định sẽ không quên lưu lại mặt mũi cho các đồng chí lãnh đạo địa phương.
Giọng Chu Lan Lan rất dịu dàng, tuy rằng cô và Dương Hoa đứng đó đối mặt nói chuyện, nhưng Dương Hoa lại cảm thấy ánh mắt của nữ phóng viên này đặt trên người Bí thư phía sau mình.
Lúc này nữ phóng viên Vương Hiểu Bình cũng chen mồm nói:
- Đúng vậy, chúng tôi đưa tin chiều sâu, không phải khen ngợi cho địa phương nào cả.
Dương Hoa nhíu mày, đang muốn nói gì, lại bị ánh mắt An Tại Đào ngăn lại. An Tại Đào tiến lên, khẽ mỉm cười vươn tay:
- Xin chào, phóng viên Chu, tôi là Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Phòng Sơn An Tại Đào, ta cũng xuất thân phóng viên, chúng ta coi như nửa đồng hành!
- Chúng tôi không sợ phê bình, bất kể lãnh đạo thành phố chúng tôi, hay là Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn, hoặc là cán bộ Đảng ủy chính quyền các cấp của thành phố Phòng Sơn, cũng không sợ phê bình. Chúng tôi có thể nhận tin tức chính diện, đồng thời cũng có thể đối đãi chính xác tin tức tiêu cực. Cụ thể chuyện chính vụ công khai và quyền lực công khai lần này, bất kể là trong bộ máy chúng tôi hoặc ngoài xã hội, có nghi ngờ, tiếng nói bất đồng là rất bình thường. Chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh ngoại giới phê bình chỉ ra chỗ sai, bởi vì bản thân chúng tôi là một loại thăm dò cải cách, bản thân chế độ còn tồn tại tỳ vết nào, còn cần không ngừng hoàn thành tiến bộ trong công tác thực tiễn, trong giám sát công cộng hữu hiệu hữu lực.
An Tại Đào cười:
- Cho nên, tiết mục của phóng viên Chu thế nào, bất kể là tích cực hay tiêu cực, chúng tôi tuyệt đối không can thiệp bất cứ cái gì, đây là tự do tin tức truyền thống, chúng tôi tôn trọng công tác của các cô. Chẳng qua, đồng thời chúng tôi cũng hy vọng truyền thông có thể lý giải áp lực và khó xử của công tác địa phương, nếu có thể mà nói, phê bình phải tận lực mà duy trì lập trường khách quan công chính, không thể đeo kính râm kỳ thị!
Mẹ của Lưu Ngạn ở một bên nghe, thản nhiên cười nói:
- Xin lỗi thì thôi, lần sau không được viện dẫn cớ này nữa. Mọi người cuối cùng vẫn là thân thích, chẳng qua tôi hy vọng bên nhà mình không nến khiến tôi quá mất mặt, trách cho đến lúc đó, ngay cả thân thích cũng không làm được.
- Mọi người ăn đi, rượu và thức ăn Tiểu Ngạn đã gọi sẵn, mọi người ăn xong trở về nhà đi. Thân thể của tôi không thoải mái, đi trước.
Nói xong, mẹ Lưu Ngạn cũng rời đi.
- Tiểu Đào, em đã cảnh cáo bọn họ, không xảy ra tiếp nữa... Ừ, anh thật sự tức giận sao? Em tới Phòng Sơn một chuyến, giắp mặt bồi tội với anh được không...
Giọng Lưu ngạn hơi "u oán" quanh quẩn trong điện thoại, An Tại Đào cười khổ nói:
- Tiểu Ngạn, cũng không phải anh tức giận, chỉ là nhiều người nhiều thị phi, thân thích nhà em cũng nhiều quá, ha ha.
- Là em không tốt.
Lưu Ngạn nhẹ nhàng nói, chợt cười hì hì đáp một câu:
- Không nói việc này, em sẽ xử lý tốt. Đúng rồi, có nhớ em không? Em nghe nói mẹ muốn trở về từ nước Mỹ... Thân thể Hiểu Tuyết không tiện, em chuẩn bị cùng mẹ và Trúc Tử đi Tân Hải, em muốn anh bỏ công việc, theo em hai ngày, có được hay không?
An Tại Đào gật đầu nói:
- Được. Sáng mai em cứ tới đây, không cần chờ mẹ anh và Trúc Tử, được, chúng ta cứ quyết định như vậy, em bay đến Thiên Nam, anh tới sân bay đón em, sau đó chúng ta đi Tân Hải ở hai ngày.
Hai người nói mấy câu trong điện thoại, hẹn gặp lại ở Thiên Nam, Lưu Ngạn cúp điện thoại liền an bài người của công ty tới nghĩ biện pháp cho cô vé máy bay đi Thiên Nam sáng mai. Với thực lực lớn như tập đoàn Long Đằng chuẩn bị một tấm vé máy bay cho Lưu Tổng, đó còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay.
Vé tới tay, Lưu Ngạn gọi điện cho An Tại Đào nói thời gian máy bay tới nơi, sau đó bắt đầu chuẩn bị hành trang. Mẹ của cô thấy cô vừa về thủ đô lại muốn rời đi, không khỏi thở dài, đứng trước cửa phòng ngủ của Lưu Ngạn cúi đàu nói:
- Tiểu Ngạn, con ở lại thủ đô thêm mấy ngày đi, mẹ và cha con đều muốn con ở lại.
Lưu Ngạn quay đầu lại thoáng nhìn khuôn mặt hơi có vẻ già nua của mẹ mình, không khỏi mềm nhũn lòng, đứng dậy nhào vào lòng em, nói:
- Mẹ, mẹ ên tâm, con trở về từ Tân Hải, sẽ ở lại thêm mấy ngày. Mẹ và cha cũng có thể tới Nam Dương gặp con.