Quan Thanh

Chương 670 : Lai Lịch HầÂu Dương Minh

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Hội nghị diễn ra trong nửa giờ là hết thúc. Khi đó vẫn còn chưa đến 11h. Hội nghị như thế này vốn có thể kéo dài một chút, Dương Hoa là Chủ tịch thành phố tự mình nói chuyện động viên. Sau đó phân công các lãnh đạo quản lý thành phố cụ thể an bài một chút công tác, cuối cùng là An Tại Đào sẽ ra chỉ thị quan trọng.



Nhưng hội nghị hôm nay lại khác, có Chủ tịch tỉnh và Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến, có lãnh đạo cao tầng ở đây, cho dù có muốn nói nhiều thì cả An Tại Đào và Dương Hoa cũng không thể, chỉ có thể đơn giản nói sơ lược rồi sau đó chấm dứt.



Tiếng vỗ tay lại như tiếng sấm vang lên. An Tại Đào và Dương Hoa cùng Hám Tân Dân, Hạ Hầu Danh bước ra khỏi hội trường bằng một lối nhỏ bên cạnh đài Chủ tịch. Sau khi ra khỏi hội trường, Hám Tân Dân lại hướng An Tại Đào vẫy tay nói:



- Đồng chí Tại Đào, chúng ta sẽ không đến phòng họp để nghe báo cáo gì cả. Tôi thấy thời gian còn sớm, cậu hãy lập tức sắp xếp, tôi và Trưởng ban Hạ Hầu muốn đến tham quan công trình xanh hóa của thành phố các người.



An Tại Đào cười nói:



- Chủ tịch tỉnh Hám, chúng ta bây giờ dùng cơm trưa trước đã. Các lãnh đạo ngồi xe mệt rồi, phải nên nghỉ ngơi một chút.



An Tại Đào lời còn chưa nói xong thì Hám Tân Dân đã cắt ngang lời hắn:



- Được rồi, không cần nghỉ ngơi. Chúng ta vừa đi vừa nghỉ, rồi ăn cơm. Còn ăn cơm thì cứ dựa theo tiêu chuẩn Phòng Sơn của các người, ăn cơm công tác.



An Tại Đào gật đầu:



- Vâng, Chủ tịch tỉnh Hám, tôi đã sắp xếp ổn thỏa. Cô Dương, cô hãy theo tôi cùng với lãnh đạo tỉnh đi kiểm tra, chỉ đạo công tác. Đồng chí Hiểu Yến, cô lại đây một chút.



An Tại Đào hướng Mã Hiểu Yến vẫy tay, Mã Hiểu Yến liền khẩn trương bước đến. An Tại Đào không có bất luận một khách sáo nào, trực tiếp chỉ bảo:



- Hiểu Yến, cô hãy sắp xếp cơm trưa tiếp đãi lãnh đạo tỉnh. Sau khi cơm nước xong, sắp xếp một căn phòng để lãnh đạo nghỉ ngơi một chút.



Đám người Hám Tân Dân dùng cơm trưa tại khách sạn làng du lịch khu kinh tế mới Tư Hà. Đây là đáp ứng theo yêu cầu của thư ký Chủ tịch tỉnh Hám đã gọi điện thoại trước đó, nói là Chủ tịch tỉnh hy vọng có thể nếm thử món ăn thôn quê nổi tiếng xa gần của làng du lịch sinh thái khu kinh tế mới Tư Hà.



Mã Hiểu Yến gật đầu, lập tức quay đầu đi lo công việc. Tuy rằng mọi việc đã được chuẩn bị, nhưng dù sao cũng là hai vị lãnh đạo trung tâm của tỉnh, địa điểm ăn cơm, thậm chí đồ ăn cũng phải do Mã Hiểu Yến tự mình định đoạt.



An Tại Đào vừa mở cửa cho Hám Tân Dân và Hạ Hầu Danh lên xe, vừa nói với Phó chủ tịch tỉnh Cổ Vân Lan:



- Vân Lan, nghi lễ chiều nay cử hành chậm lại một chút. Các người cứ làm tốt công tác chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng chờ lệnh của tôi. Khi tôi gọi điện thoại đến thì các người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị. Tôi nhấn mạnh lại, lễ mừng này nhất định phải ngắn gọn, không cần phô trương, trình tự nào có thể giản lược thì giản lược. Chủ tịch tỉnh Hám là một lãnh đạo có tác phong khiêm tốn, không thích phô trương. Cô hiểu ý tôi chứ?



- Tôi hiểu rồi, tôi lập tức đi sắp xếp ngay, xin Bí thư An cứ yên tâm.



Cổ Vân Lan liếc mắt nhìn An Tại Đào, ánh mắt nhu tình chợt lóe lên rồi biến mất.



Quảng trường Phòng Sơn thật xứng đáng với danh hiệu quảng trường hiện đại nhất Phòng Sơn, đồng thời cũng là một công viên. Sau khi An Tại Đào nhậm chức Chủ tịch thành phố đã cho cải tạo lại toàn bộ công viên lớn nhất thành phố này. Nghiêm khắc mà nói, quy mô của công viên này toàn bộ tỉnh chưa ai sánh bằng.



Trung tâm quảng trường Phòng Sơn có đường kính 280m2, có sức chứa hơn mười ngàn người trở lên trong những buổi mít tinh hay những buổi lễ cử hành long trọng. Cây cối và hoa cỏ được dựa theo bố cục đẹp mắt mà xây dựng. Quảng trường không có hàng rào, người dân có thể thoải mái vào bên trong. Bên trong công viên có hồ với suối phun, từ đó có thể nghe thấy hương vị hưởng thụ cuộc sống.
- Bí thư An, các lãnh đạo khác đều đã đến rồi. Chủ tịch thành phố Dương bảo tôi rằng hôm qua anh đã quá mệt mỏi, bảo tôi không cần thúc giục, cứ để anh nghỉ ngơi thêm một chút.



An Tại Đào khẽ mỉm cười, quay đầu tiếp tục bước về phía trước, mãi cho đến trước cửa phòng họp thì mới dừng bước chân, chậm rãi đẩy cửa ra.



Trong phòng hội nghị, các Ủy viên thường vụ đang châu đầu ghé tai thảo luận điều gì đó. Mã Đức Thắng và Trịnh Phương hai người đang ngồi hút thuốc, sương khói bay lượn lờ. Còn Dương Hoa và Mã Hiểu Yến thì âm thầm cau mày. Khi An Tại Đào đi vào, nhìn lướt qua, rất nhanh phát hiện, Ủy viên thường vụ kiêm Phó chủ tịch thành phố mới đến HầÂu Dương Minh thần sắc lạnh lùng, cao ngạo ngồi một mình, im lặng không nói.



- Bí thư An!



Dương Hoa hơi hạ thấp người xuống, cười nói. Còn các Ủy viên thường vụ khác cũng đều đứng dậy, mỉm cười chào hỏi An Tại Đào.



Sau khi ngồi xuống vị trí chính giữa, thư ký Lý Bình đặt cái tách trà và quyển sách xuống trước mặt, An Tại Đào mới lấy lại bình tĩnh, cất cao giọng nói:



- Các vị, bây giờ chúng ta bắt đầu cuộc họp. Hôm nay nội dung rất đơn giản, chủ yếu là hoan nghênh đồng chí mới đến, sau đó cho mọi người làm quen với nhau.



- Tôi xin đại diện cho Thành ủy Phòng Sơn, hoan nghênh đồng chí HầÂu Dương Minh đến gia nhập vào bộ máy của chúng tôi. Được rồi, mọi người hãy cho một tràng pháo tay hoan nghênh. Xin mời đồng chí HầÂu Dương Minh phát biểu.



An Tại Đào khoát tay nói, mọi người thần sắc không đồng nhất, nhìn HầÂu Dương Minh, rồi sau đó mới rụt rè vỗ tay, tiếng vỗ tay rất thưa thớt. Tuy rằng HầÂu Dương Minh nhìn qua dường như lai lịch không tầm thường, nhưng bộ dạng của y rất cao ngạo, khiến cho đại đa số Ủy viên thường vụ không thích.



HầÂu Dương Minh chậm rãi đứng dậy, nét mặt khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái, nhẹ nhàng nói:



- Cảm ơn Bí thư An, cảm ơn các đồng chí.



An Tại Đào thản nhiên cười:



- Mời đồng chí Dương Minh ngồi, sau này chúng ta chính là người một nhà. Được rồi, anh là đồng chí mới đến, trước hãy tự giới thiệu. Hôm nay là hội nghị không chính thức, chỉ nói những chuyện bên lề thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



HầÂu Dương Minh gật đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn lướt qua người An Tại Đào. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng An Tại Đào lại từ đó đọc ra được điều gì. Một sự khinh thường nhưng cũng là một sự mãn nguyện.



- Cám ơn Bí thư An, cảm ơn mọi người. Tôi tên là HầÂu Dương Minh, nguyên quá thành phố Nam Dương tỉnh Nam Hà, sinh ở Yên Kinh, năm nay 32 tuổi. Tôi tốt nghiệp thạc sĩ ở trường đại học Havard Mỹ, sau khi về nước thì công tác tại bộ Thương mại. Tháng mười năm ngoái thì đến Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh Đông Sơn tạm giữ chức. Dựa theo tổ chức an bài, tôi đến Phòng Sơn công tác, đảm nhận vị trí Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố. Trước khi đến đây, tôi đã nghe nói thành phố Phòng Sơn là một thành phố phát triển với tốc độ rất nhanh. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã từ một vị trí một thành phố lạc hậu trở thành một trong năm thành phố kinh tế lớn của tỉnh. Hôm nay đến đây, quả thật còn tốt hơn so với những gì mà tôi đã nghĩ.



- Có thể đến Phòng Sơn công tác, tôi cảm thấy có áp lực rất lớn, trách nhiệm nặng nề.



HầÂu Dương Minh chậm rãi nói, đừng nhìn hắn thần sắc cao ngạo, nhưng giọng quan rõ ràng là cũng không kém.



"Nguyên quán tỉnh Nam Hà, sinh ở Yên Kinh, hơi thở quý tộc mười phần" An Tại Đào đột nhiên trong lòng cả kinh: "Chẳng lẽ là con cháu cách mạng đời thứ ba?"