Quan Thanh
Chương 675 : Phân Công Điều Chỉnh Công Tác
Ngày đăng: 01:47 20/04/20
Dương Hoa thở ra một cái, kết thúc cuộc nói chuyện, yên lặng nhìn thần sắc không thay đổi của An Tại Đào.
An Tại Đào cười ha hả:
- Cô Dương à, thư ký Chủ tịch tỉnh gọi điện thoại đến, cô liền đứng ngồi không yên? Lãnh đạo chỉ nói HầÂu Dương Minh là một nhân tài, bảo chúng ta coi trọng anh ta, nhưng hiện tại không phải là chúng ta rất coi trọng anh ta sao? Anh ta vừa đến thành phố, tình huống còn chưa quen thuộc, chẳng lẽ không cần có quá trình làm quen công việc sao? Điều này sao có thể.
- Nhưng, Bí thư An…
Dương Hoa có chút khó xử, cười khổ.
- Anh xem vấn đề phân công công tác của anh ta thế nào?
An Tại Đào đầy thâm ý nhìn Dương Hoa, biết suy nghĩ đích thật của cô giờ phút này, liền thản nhiên cười:
- Cô Dương à, không cần suy nghĩ nhiều lắm.
- Phân công công tác cho Phó chủ tịch thành phố, phải căn cứ vào nguyên tắc ổn định, đoàn kết, chứ không phải như đồ ăn ở chợ, có thể cò kè mặc cả.
An Tại Đào khoát tay nói:
- Đồng chí HầÂu Dương Minh ông nội là khai quốc công thần, xuất thân gia giáo rất nghiêm. Cô Dương, nên phân phối công tác thế nào thì phân phối. HầÂu Dương Minh nhất định sẽ phục tùng và tôn trọng sự an bài của tổ chức.
An Tại Đào khẽ mỉm cười.
- Không cần đâu mẹ, mẹ nói với ông rằng con vẫn rất tốt. Không cần mọi người quan tâm đâu.
HầÂu Dương Minh thở dài:
- Mẹ, hiện tại tốt xấu gì thì con cũng là một cán bộ cấp sở, cũng không còn là một đứa trẻ, con nên biết phải làm như thế nào.
- Được rồi, được rồi, con trai. Con cứ ngang bướng như vậy thì mẹ để mặc con. Nhưng con nói cho mẹ biết con được phân công quản lý việc gì? Bọn họ có làm khó dễ hay xa lánh gì con không? Mẹ nghe nói, quan trường ở các địa phương rất hay bài xích những cán bộ bên ngoài đến.
Mã Vân không còn cách nào khác, nhún vai thở dài.
- Tạm thời con được phân công hỗ trợ cho Chủ tịch thành phố quản lý việc xây dựng trường đại học Đông Sơn, còn có quản lý nông lâm ngư nghiệp.
HầÂu Dương Minh thở ra một cái:
- Từ từ rồi sẽ quen, không ai có thể vừa ăn đã mập lên được.
Mã Vân trầm mặc một chút, đột nhiên mỉm cười:
- Như vậy cũng được, dù sao con sớm muộn gì cũng lên thôi, chỉ là tạm thời phân công quản lý, cũng không có gì quan trọng lắm. Sau khi làm Chủ tịch thành phố vài năm thì sẽ trở về Yên Kinh. Ông cụ nhà chúng ta tốt xấu gì cũng là khai quốc công thần, trước sau gì con cũng phải trở về.