Quan Thanh

Chương 684 : Cạm Bẫy

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


- Trước khi chính thức bắt đầu cuộc họp, tôi có vài lời cần nói.



Hám Tân Dân âm thanh chậm rãi:



- Việc xây dựng trường đại học Đông Sơn tại Phòng Sơn, đây là quyết sách quan trọng của Tỉnh ủy và UBND tỉnh, là căn cứ cho sự phát triển kinh tế, xã hội và giáo dục tỉnh. Và đây cũng là sự tán thành của Tỉnh ủy và UBND tỉnh đối với tương lai phát triển của Phòng Sơn, đồng thời cũng là của các cán bộ đang ngồi đây và là nhiệm vụ quan trọng nhất.



- Tỉnh ủy và UBND tỉnh rất nhiều lãnh đạo đã tỏ thái độ yên tâm nếu đem trường đại học Đông Sơn xây dựng tại Phòng Sơn. Bởi vì hiện tại tốc độ kinh tế tại Phòng Sơn phát triển cao, xã hội đoàn kết ổn định, có được sự kỳ ngộ trước đây chưa từng có. Mà còn bởi vì Phòng Sơn có một bộ máy lãnh đạo kiên cường, có năng lực. Dưới sự dẫn dắt của Bí thư Thành ủy An Tại Đào và bộ máy Thành ủy Phòng Sơn, hơn bốn triệu cán bộ quần chúng của Phòng Sơn đều chăm lo việc nước, quyết cải cách đổi mới.



- Nhìn Phòng Sơn hôm nay và Phòng Sơn trong quá khứ giống như có sự khác nhau một trời một vực. Trước đây, Phòng Sơn xếp hạng cuối cùng trong tỉnh, nhưng hôm nay đã bộc lộ tài năng, trở thành một thành phố phát triển hàng đầu. Đây chính là sự cố gắng không ngừng nghỉ của các đồng chí.



Hám Tân Dân ngưng lại, ánh mắt uy nghiêm đảo qua tất cả mọi người:



- Tỉnh ủy và UBND tỉnh hy vọng, Thành ủy và UBND Phòng Sơn có thể tiếp tục cố gắng công tác, tiếp tục khai thác đổi mới để đạt được thành tích lớn hơn nữa.



- Ở đây, tôi muốn nhấn mạnh một vấn đề quan trọng, là đoàn kết. Đảng và nhân dân cần chúng ta phải đoàn kết, xã hội đoàn kết, lòng người đoàn kết. Đây chính là sự thúc đẩy phát triển của toàn bộ xã hội. Là lãnh đạo trong các cơ quan chính đảng, nhất là bộ máy thành viên đang ngồi đây, càng phải chú trọng gấp đôi sự đoàn kết. Lấy sự nghiệp thống nhất tư tưởng, lấy hiệu suất đề cao hiệu quả và lợi ích, lấy sự phát triển ngưng tụ lòng người. Bộ máy lãnh đạo bên trong khi gặp chuyện thì phải phối hợp với nhau, chứ không được tranh quyền, tạo sự hoài nghi, cần tôn trọng lẫn nhau, không làm khó dễ cho nhau, chân chính hình thành một sự nghiệp đoàn kết hợp tác.



- Đây là yêu cầu của Tỉnh ủy và UBND tỉnh đối với Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn, hy vọng tất cả mọi người đều có thể làm được.



Hám Tân Dân nói những lời này hơn nửa tiếng đồng hồ.



Hám Tân Dân trong cuộc họp đã trịnh trọng đại diện cho Tỉnh ủy và UBND tỉnh đánh giá về sự đoàn kết của bộ máy, khiến các cán bộ cao tầng của Phòng Sơn, trong lòng đều thoáng chút suy nghĩ, đem ánh mắt phức tạp nhìn hai người An Tại Đào và HầÂu Dương Minh.



An Tại Đào thần sắc bình tĩnh, mặt không thay đổi. Dương Hoa, Mã Hiểu Yến, Cổ Vân Lan đều có chút lo lắng nhìn An Tại Đào. Thái độ vừa nãy của Hám Tân Dân, các cô lập tức liền hiểu rằng, khẳng định bối cảnh sau lưng HầÂu Dương Minh đã phát huy tác dụng.



Cổ Lam và Vương Chí Quân âm thầm trao đổi ánh mắt hiểu ý, trong đó ẩn chứa sự hưng phấn. Bối cảnh HầÂu Dương Minh xem ra rất hùng mạnh, bằng không, Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân căn bản sẽ không chủ trì cuộc họp liên tịch của bộ máy thành viên Thành ủy và UBND một thành phố cấp địa, còn trong cuộc họp nói gì về đoàn kết nữa. Đây rõ ràng là nhằm vào An Tại Đào và HầÂu Dương Minh.
- Ba!



Hầu Trung Hoa nhẹ nhàng gọi một tiếng.



Ông cụ Hầu đột nhiên vỗ bàn, đứng dậy, chỉ vào Hầu Trung Hoa và Mã Vân nổi giận nói:



- Các người về giáo dục lại đứa con quý hóa của mình đi. Bảo cái tên tiểu tử kia lập tức về đây cho tôi.



Hầu Trung Hoa biến sắc, ngập ngừng nói:



- Ba, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Có phải Dương Minh lại xảy ra vấn đề?



- Các người còn có mặt mũi đến gặp tôi sao? Đến hỏi đứa con của các người đấy. Thanh danh Hầu gia chúng ta, thanh danh của tôi cả đời này đều bị thằng nhóc đó hủy hoại hết.



Ông cụ Hầu không kìm nổi, giận dữ nói:



- Vì chuyện của nó mà tôi phải ra mặt, nhưng kết quả thì sao? Kết quả…



Tuy rằng đang rất giận dữ, nhưng ông cụ Hầu vẫn cắt ngang lời mình, không nói tiếp. Những điều đó không nên để cho Hầu Trung Hoa và Mã Vân biết. Hiện tại, quan trọng nhất là gọi cái tên nhóc kia trở về, khẩn trương giải quyết hậu quả.



Vừa rồi, Phó thủ tướng Lâm đề cập đến người đó khiến ông cụ Hầu không rét mà run.