Quan Thanh

Chương 688 : Sự kiện cưởng chế tháo dở đổ máu

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi ngăn An Tại Đào lại trông tác phong rất chuyên nghiệp, miệng nở nụ cười, không kiêu ngạo, không xu nịnh, cử chỉ khéo léo. Cạnh đó, một số bảo vệ khác cũng xuất hiện, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía bên này.



Không hổ là nhân viên của một tập đoàn nổi tiếng, khá lắm. An Tại Đào thầm khen, cười nói:



-Tôi tìm người.



-Xin hỏi anh tìm ai? Tên gọi là gì? Xin mời qua đây đăng ký một chút, xong rồi, nữ lễ tân của chúng tôi sẽ gọi điện xác nhận, thông báo cho người ngài muốn gặp. Ở lầu một, công ty chúng tôi có một đại sảnh dùng làm phòng tiếp khách.



Bảo vệ vẫn như cũ, không nóng không lạnh nói, vẻ mặt rất ung dung.



Nhân viên bảo vệ này khiến An Tại Đào có một sự hứng thú nhất định, hắn chăm chú nhìn cậu ta, nhẹ nhàng cười:



-Được, tôi tìm Hạ Hiểu Tuyết, mà nói là tìm Mạnh Cúc cũng đúng.



Nhân viên bảo vệ kia giật mình kinh hãi, ánh mắt kinh dị lướt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá An Tại Đào, nhíu mày nói:



-Tìm bà chủ của chúng tôi? Có hẹn trước không?



Nói xong, bảo vệ quay sang lễ tân kêu lên:



-Tiểu Lệ, ban hành chính sự vụ có thông báo về việc chiều nay có khách gặp Hạ đổng và Mạnh tổng không?



Nữ lễ tân dung mạo thanh tú kia cúi xuống nhìn vào sổ ghi chép, lắc đầu:



-Không có.



Bảo vệ quay lại nhìn An Tại Đào, khẽ mỉm cười:



-Thật ngại quá, ngài không có hẹn trước, theo quy định của công ty, mời ngài lần sau lại đến. Hoặc là, ngày mai ngài liên hệ với thư ký của Hạ đổng, hẹn trước thời gian gặp mặt, rồi lại đến.



An Tại Đào cười ha hả, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ vai nhân viên bảo vệ, người bảo vệ kia cảnh giác tránh sang một bên.



-Đồng chí, ngại quá, tôi tới gấp, quên hẹn trước. Anh có thể dàn xếp một chút không, chuyển lời giúp tôi, nói tôi họ An, ở dưới lầu chờ cô ấy.



Khoé miệng An Tại Đào càng tươi cười hơn. Thái độ của hắn khiến nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia lưỡng lự một lát, thầm nghĩ, cử chỉ và dáng dấp của người đàn ông trẻ tuổi này cũng không giống người bình thường, có lẽ đúng là bằng hữu của bà chủ. Nhưng do dự một hồi, rồi anh ta kiên quyết lắc đầu:



-Không được, xin ngài trở về đi. Bà chủ chúng tôi đã dặn dò, công ty cũng có quy định, lãnh đạo cao cấp của tập đoàn công ty bận rộn công việc, không có hẹn trước, không thể vào được, xin thứ lỗi.
-Bí thư An, để tôi bảo thư ký thay điện thoại khác đi, anh là lãnh đạo, sao lại để điện thoại hết pin như thế?



-Không cần, cũng không có chuyện gì quan trọng, dù sao thì tôi đang đi nghỉ, đợi về nhà sạc pin cũng được.



An Tại Đào thản nhiên cười, ánh mắt lại loé lên một tia nhìn cổ quái và tàn khốc.



-Ừm.



Quý Mộng Khiết cũng không nằn nì.



-Quý tổng, cô đi sắp xếp một chút.



Hạ Hiểu Tuyết nhìn Quý Mộng Khiếtgật đầu, sau đó lại nhìn An Tại Đào cười, nói:



-Ông xã, mấy quản lý cao cấp của công ty chúng ta chưa được gặp anh, họ đề nghị gặp anh một lần. Em và chị Cúc bàn bạc, sắp xếp để anh gặp mọi người, tối nay chúng ta cùng ăn bữa cơm. Với lại, lát nữa Lưu Ngạn cũng sẽ đến.







Buổi tối hôm đó, An Tại Đào cùng Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc, Lưu Ngạn và bảy quản lý cao cấp của tập đoàn Long Đằng cùng ăn cơm tối, vui vẻ đến tận lúc tàn tiệc.



Tuy Mạnh Cúc và Lưu Ngạn đều có phòng riêng tại biệt thự của nhà họ An, nhưng để tránh tai mắt người ngoài, hai cô rất ít khi đến ở.



Cơm nước xong, Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết bí mật lên xe đi trước, chỉ còn lại An Tại Đào và Lưu Ngạn. An Tại Đào biết hai cô cố ý tạo điều kiện để mình và Lưu Ngạn được ở chung, cũng không câu nệ, liền cùng Lưu Ngạn lái xe về biệt thự của Lưu Ngạn.



Tuy biệt thự không ở thường xuyên nhưng thường ngày đều có người làm lau chùi dọn dẹp. Vào lúc này, đương nhiên Lưu Ngạn cho tất cả tạm nghỉ, định cùng An Tại Đào vui thú vài ngày trong thế giới riêng của hai người.



Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc đều đã có con, theo ước định của ba cô trước đó, bây giờ nên đến lượt Lưu Ngạn. Cho nên, khi giờ đây An Tại Đào về thăm nhà, đó cũng là một nhiệm vụ quan trọng của hắn.



-Đào, anh có muốn em không?



Vào biệt thự, đóng cửa lại, Lưu Ngạn liền nhào vào lòng An Tại Đào ôm ghì lấy hắn, ánh mắt nồng nàn mê đắm, giọng nói nỉ non tha thiết.



An Tại Đào cũng ôm chặt lấy cô, tình cảm dịu dàng dâng trào trong lòng, hoà lẫn với một chút áy náy. Trong ba cô, người mà hắn áy náy nhiều nhất là Lưu Ngạn, bởi vì sự phát triển của Long Đằng, phần lớn thời gian, Lưu Ngạn đều ở Nam Dương, hai người ít khi được ở bên nhau.