Quan Thanh
Chương 69 : Cơ hội đâu dễ kiếm
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
Buổi trao giải kết thúc, mọi người dần giải tán. Một số các phóng viên lâu năm của Ban Tin tức đều giơ ngón cái với An Tại Đào. Có thể nói, hành động này của An Tại Đào chiếm được thiện cảm của đại đa số phóng viên và biên tập, loại thiện cảm này có được càng chắc chắn so với việc bộc lộ tài năng, đối với An Tại Đào mà nói, lợi ích thực tế của loại bồi dưỡng nhân mạch này mà nói hơn xa 5000 đồng tiền thưởng.
An Tại Đào vừa đi ra ngoài hội trường vừa quay đầu liếc mắt Lý Tương cảm xúc rõ ràng không tốt lắm đi phía sau, kinh ngạc nói:
- Bà chị, thế nào vậy? Sao tâm tình lại thế?
Khóe miệng Lý Tương giật giật, lắc đầu:
- Không có việc gì đâu… Này, ngày mai chúng ta có đi xem đứa con ở quê của Quyên Quyên hay không?
An Tại Đào nghe vậy trước mắt lập tức hiện lên gương mặt tuyệt vọng của Quyên Quyên, thở dài:
- Đi, sao lại không đi, chúng ta đi một chuyến, xem tình hình cuộc sống gần đây của đứa nhỏ đó như thế nào?
An Tại Đào và Lý Tương một trước một sau ra khỏi hội trường, vừa mới đi đến hành lang ngoài cửa, đã thấy Hồ Dũng lẳng lặng đứng đó một mình, khoát tay áo với An Tại Đào, hô:
- Tiểu An, lại đây một chút, tôi tìm cậu có chút việc.
Lý Tương nhíu mày, âm thầm ra hiệu bằng mắt với An Tại Đào. An Tại Đào cười cười, đi nhanh tới.
Hồ Dũng đi tới lối thoát hiểm, xuống bậc thang, dừng lại trước cửa phòng cháy chữa cháy giữa hai tầng trệt, sau đó quay đầu nhìn An Tại Đào thật sâu, sắc mặt hơi thất thần.
Ánh mắt Hồ Dũng sáng ngời nhìn chằm chằm An Tại Đào, chờ hắn trả lời, thấy An Tại Đào chau mày không rên một tiếng, biết hắn không có khả năng rời khỏi cuộc đua này, trong lòng liền có chút xấu hổ không thể nén. Anh ta hừ một tiếng, quay đầu bước xuống dưới lầu, bỏ lại một câu:
- Đừng làm mọi chuyện quá cạn tàu ráo máng, tôi nói thật cho cậu biết, cậu không tranh được với tôi!
An Tại Đào bĩu môi, cười lạnh một tiếng, nhìn bóng lưng Hồ Dũng rời đi, hơi có cảm giác trút được gánh nặng. Nếu Hồ Dũng vẫn dùng loại thái độ năn nỉ này, hắn quả thật không thể đả kích anh ta ngay mặt, nhưng Hồ Dũng thẹn quá thành giận còn có ý uy hiếp, An Tại Đào như trút được gánh nặng.
Hồ Dũng căm giận dọc theo cầu thang từ tầng 8 xuống dưới lầu, một đường đi mấy trăm mét, trong lòng vẫn tức giận không nguôi.
Kẻ không biết điều! Cái gì vậy! Hồ Dũng một cước đá bay cục đá hình răng cửa. Cục đá bay lên, vừa vặn trúng vào một cô gái đi xe đạp trước mặt, cô gái kinh hoảng kêu một tiếng, mắng:
- Ngươi có bệnh sao? Đồ thần kinh!
Hồ Dũng phẫn nộ xoay người qua chỗ khác, quay trở về.
Đi lên bậc thang đá cẩm thạch của cao ốc Thần báo, dường như anh ta nhớ cái gì, cắn chặt răng, lại quay đầu đi ra sân lớn của Thần báo, tới buồng điện thoại đối diện đường cái.
Nhìn chung quanh không người, anh ta lấy cuốn sổ điện thoại trong lòng ra, tìm một số điện thoại gọi tới.