Quan Thanh
Chương 700 : Thủ Đoạn Lôi Đình (phần 4)
Ngày đăng: 01:48 20/04/20
Tôn Tứ Hỉ thở dài nói:
- Cục trưởng An, nói thật, vùng hầm mỏ này của chúng ta trên cơ bản tất cả đều là hầm mỏ khí gas, không chỉ mỏ than Mạnh Gia Loan chúng ta, các khu vực khai thác mỏ khác trên cơ bản cũng là loại này. Ngày thường làm nhỏ gas bắt nửa bùng nổ thường xuyên xảy ra, chỉ là thật không ngờ lúc này lại lớn như vậy.
- Nếu biết rõ là hầm mỏ khí gas, chẳng lẽ hầm mỏ các anh không có một chút biện pháp dự phòng?
An Tại Đào lại hỏi một câu. Khóe mắt hắn lại phát hiện, bất kể là Phó Chủ tịch tỉnh Nam Hà Phùng Kỳ, hay là Phó Chủ tịch thành phố Nam Châu Mã Minh Vũ, hoặc là cán bộ tỉnh thành phố khác, sắc mặt đều dần trở nên âm trầm.
Không thể nghi ngờ, lời nói không đếm xỉa đến này của Tôn Tứ Hỉ dần chạm tới một vấn đề có tính thực chất khiến bọn họ xấu hổ.
- Lãnh đạo căn bản không cần quan tâm, làm sao có biện pháp phòng hộ. Những máy kiểm tra mê tan ở hầm mỏ không phải biến chất cũng là hư hỏng, căn bản không thể dùng. Khu vực khai thác mỏ khác đều có dụng cụ đo lường giám sát khi cự ly xa bằng trí năng nhân tạo tiên tiến, chúng tôi không ngừng đưa ra ý kiến, yêu cầu hầm mỏ mua những thiết bị này, nhưng lời nói của công nhân lãnh đạo nghe thế nào đây? Dù sao, lãnh đạo cũng không ở dưới hầm, gập chuyện không may đều là công nhân, ai còn quan tâm công nhân sống hay chết.
Tôn Tứ Hỉ hung hăng mà nắm chặt tay mình, phát ra tiếng lách cách rất nhỏ, sắc mặt cũng hơi co giật.
- Hai vị lãnh đạo, trong mắt những người quản lý hầm mỏ này chỉ có lợi nhuận, không ngừng nghỉ mà truy cầu lợi nhuận, hiệu quả và lợi ích của hầm mỏ vài năm này tốt lắm, nhưng thu nhập của công nhân vẫn rất thấp. Chồng tôi đào đất dưới hầm mỏ, thu vào còn không cao bằng tôi làm giáo viên, ngài thấy có hợp lý không? Không tăng tiền lương cho công nhân còn chưa tính, tốt xấu chúng tôi nghèo thì nghèo một chút, nhưng vẫn có chén cơm ăn, nhưng an toàn tất yếu vẫn cần đầu tư chứ, đây chính là chuyện lớn liên quan tới mạng người, chẳng lẽ mạng nhiều thợ mỏ dưới giếng như vậy không đáng giá tiền sao?
- Rõ ràng là xảy ra bùng nổ 12h trưa, nhưng quản lý hầm mỏ lại không lập tức tổ chức cứu viện giải nguy, chậm trễ mấy giờ. Hơn nữa, thời gian bọn họ cấp báo thành phố và tập đoàn công ty lại thành hơn 3h... Lãnh đạo à, chuyện lớn liên quan tới mạng người, sao bọn họ dám làm như vậy chứ?
- Nếu cứu viện đúng lúc, nói không chừng có thể giảm đi không ít người chết... Ông chồng đáng thương của tôi còn ở dưới hầm sống chết không biết... Những cán bộ mỏ chết tiệt này, mõi người đều không được chết tử tế.
Mã Diễm trong cơn giận dữ, người phụ nữ nhìn qua nhã nhặn này, không ngờ bộ mặt giờ phút này có chút dữ tợn.
Mã Diễm khóc rống lên.
- Cục trưởng An, nơi này không an toàn, ngài vẫn nên ở trong Bộ chỉ huy chờ xem, vừa có tình hình chúng tôi lập tức sẽ thông báo ngài.
An Tại Đào lắc đầu, đoạt lấy một chiếc nón bảo hộ trong tay nhân viên công tác bên cạnh, sau đó lớn tiếng nói:
- Lý Đại Quang, nhanh chóng phân phát nón bảo hộ và mặt nạ phòng độc cho tất cả nhân viên giải cứu tại hiện trường... Nhân viên thi công bên trong có mang mặt nạ phòng độc hay không?
- Đều đeo rồi, xin Cục trưởng An yên tâm...
Lý Đại Niên hô một tiếng vè phía bộ đàm:
- Các đồng chí, Cục trưởng Cục Giám sát than quốc gia An và các lãnh đạo ngay ở miệng hầm, chờ đợi tin tức tốt của mọi người, hy vọng mọi người tiếp tục cố gắng, mắt thấy thắng lợi rồi, ngàn vạn lần không nên lơ là.
- Nói cho mọi người, giành giật từng giây, chạy đua với thời gian, chờ cứu viện thành công, chúng ta sẽ mừng công cho mọi người.
An Tại Đào ở một bên lớn tiếng nói.
- Các đồng chí có nghe thấy không, Cục trưởng An nói...
Lý Đại Quang hô khản cả giọng, yết hầu muốn câm lặng.