Quan Thanh

Chương 712 : Thổ lộ tình cảm

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Việc triển khai hỏi trách tai nạn mỏ hai cấp tỉnh và thành phố đã triển khai. Sau khi xử lý hoàn toàn tai nạn mỏ, An Tại Đào cùng với tổ điều tra chuẩn bị quay trở về Yên Kinh. Dưới lệnh cưỡng chế của UBND tỉnh, Phó chủ tịch thành phố được phân công quản lý an toàn mỏ than Triệu Kiến Quốc phải hướng UBND tỉnh làm bản kiểm điểm.



Cùng với Triệu Kiến Quốc cũng có rất nhiều cán bộ huyện thị bị miễn chức. Phó tổng giám đốc tập đoàn mỏ than được phân công quản lý an toàn bị Ủy ban Quản lý Giám sát tài sản Nhà nước và Cục Công nghiệp than đá miễn chức. Bộ máy lãnh đạo mỏ than Đông Phong hoàn toàn bị điều chỉnh thay máu. Bí thư Đảng ủy mỏ than bị miễn chức, còn có một số Phó giám đốc, Trưởng phòng sản xuất mỏ than bị sa thải.



Khi An Tại Đào sắp rời khỏi mỏ than Đông Phong thì Dương Hoa rốt cuộc cũng đã đến. Mặc dù đến chậm nhưng dù sao cũng là đến.



Lý Nguyệt Như đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc cho An Tại Đào, Mã Hiểu Cường kính cẩn bước vào, nhẹ nhàng nói:



- Cục trưởng An, Bí thư Phòng Sơn Dương Hoa muốn gặp anh.



Mã Hiểu Cường tuy rằng không hiểu lắm, nhưng là một cán bộ cấp sở lăn lộn trong quan trường hai mươi năm, đối với mối quan hệ "nói không thành lời" của An Tại Đào và Dương Hoa y cũng mơ hồ đoán được vài phần. Chẳng qua người đi thì trà cũng lạnh trong quan trường rất nhiều, Dương Hoa đối với An Tại Đào "lãnh đạm", mặc dù ở ngoài tình lý nhưng cũng là chuyện đã lường trước.



An Tại Đào tuy quyền cao chức trọng nhưng hiện giờ hắn không còn ở tỉnh Đông Sơn. Trời cao thì Hoàng đế ở xa, lực ảnh hưởng của hắn tại Đông Sơn chung quy không còn mạnh như trước. Điều này không hề nghi ngờ. Đây là quan điểm của Mã Hiểu Cường và cũng là của đại đa số người.



- Ồ, bảo cô ấy đợi tôi một chút, tôi sẽ ran gay.



An Tại Đào thản nhiên nói.



Dương Hoa vẫn kiên nhẫn ở dưới lầu nhà khách đợi hơn nửa tiếng, xong rồi mới nhìn thấy An Tại Đào chậm rãi bước từ trên lầu xuống.



Dương Hoa hai ngày nay luôn tìm đủ loại lý do để không đến mỏ than Đông Phong gặp An Tại Đào. Đương nhiên là vì tránh cho hai người không xấu hổ khi gặp mặt.



Cô cảm thấy mình không làm gì sai. Là Bí thư Thành ủy tân nhậm, cô cũng có biện pháp thi hành chính trị của mình. Nếu cứ tiếp tục dựa vào đường lối mà An Tại Đào bố trí thì cô chẳng khác nào là một con rối còn sót lại của An Tại Đào tại Phòng Sơn. Bí thư Thành ủy hay không thì không có ý nghĩa.



Đây không phải là quan trọng nhất. Quan trọng nhất là cô vẫn cho rằng những cải cách của An Tại Đào thi hành đều là lý tưởng hóa, căn bản không phù hợp với tình huống thực tế trong nước. Sở dĩ thực hiện thành công hoàn toàn dựa vào năng lượng và uy tín vô cùng lớn của hắn. Khi hắn đi rồi, thì cục diện vốn cho rằng ổn định bắt đầu xảy ra vấn đề. Vì ổn định cục diện, mà cũng là ổn định cho quyền lực của mình, cô không thể không từng bước tiến hành sửa đổi nó.



Đứng trước mặt An Tại Đào, Dương Hoa không dám nói cái gì. Mà cô thấy An Tại Đào căn bản cũng không để ý đến ý kiến của người khác. Là người bồi dưỡng và mạnh mẽ đề bạt cô, bản thân An Tại Đào đối với Dương Hoa lực ảnh hưởng mạnh không gì sánh kịp. Cô trước đây cùng bộ máy với An Tại Đào, dựa theo bước đi của An Tại Đào mà đi, một nửa là bất đắc dĩ, một nửa là theo bản năng.



Về phần điều chỉnh lại tâm phúc của An Tại Đào trước kia, đương nhiên là xuất phát từ quyền lực cần người. Sau khi tiếp nhận chức vụ, Dương Hoa mới chợt phát hiện, lực ảnh hưởng của An Tại Đào tại Phòng Sơn vượt xa những gì cô đã đoán. Nếu không không thi hành những lý tưởng hóa của An Tại Đào, cô căn bản không thể chân chính khống chế cục diện quan trường, người phía dưới sẽ không bao giờ phục tùng cô.



An Tại Đào đi rồi, Dương Hoa tiếp nhận vị trí Bí thư Thành ủy, lúc này cô mới lĩnh hội được sức hấp dẫn của quyền lực. Nghiêm khắc mà nói, cô là người rất giỏi che giấu cảm xúc chân thật của mình và là một người phụ nữ vô cùng nhẫn nại. Mà loại áp lực sau khi An Tại Đào rời chức giống như một cơn sóng thần bộc phát ra, không thể ngăn chặn được.



Cô vẫn cảm thấy mình không có gì sai. Cô có quyền lực thì cũng có quyền đẩy mạnh ý nghĩ thống trị của mình. An Tại Đào và những gì An Tại Đào lưu lại chính là một vật cản lớn nhất đối với cô. Nếu cô không đẩy nó đi thì cô sẽ như thế nào chứ?



Nhưng cô cũng biết việc làm của mình rất có khả năng chọc giận An Tại Đào. Tối thiểu sẽ khiến hắn bất mãn đối với cô. Bởi vậy, cô vẫn lảng tránh An Tại Đào, thậm chí là tránh né.




- Trên thế giới này, kỳ thật không ai hiểu tôi, cho dù là vợ của tôi.



An Tại Đào cảm thán nói:



- Tôi vẫn có một lý tưởng, và cũng luôn nỗ lực vì lý tưởng này. Mặc dù tôi rất rõ ràng, khả năng trong lúc tôi còn sống, cũng không thể thực hiện lý tưởng này. Nhưng tôi tin rằng, chỉ cần mình cố gắng, hết thảy đều có khả năng.



- Cho nên, tôi vẫn tiếp tục ở lại. Không nói gạt cô, tôi chính là ở phía trước không ngừng trèo lên.



An Tại Đào đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm trở nên xa xăm:



- Chỉ cần tôi còn tại chức, tôi sẽ cố gắng vì điều đó mà tồn tại và phát triển. Mà nếu tôi có thể đi được xa hơn, như vậy….



An Tại Đào lại thở dài, quay đầu lại nhìn Dương Hoa thần sắc đang kích động, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, nắm bàn tay có chút lạnh lẽo của cô, dịu dàng nói:



- Chỗ cao thì lạnh và tôi cảm thấy rất cô độc. Trong quá khứ, xem như là tôi đã sai. Tôi đã xem nhẹ cảm giác của cô. Nhưng từ hôm nay trở đi, khi cô thổ lộ tình cảm của cô đối với tôi, tôi hy vọng cô có thể cùng tôi bước về phía trước, thẳng đến cuối cùng của đỉnh núi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



An Tại Đào và Dương Hoa sóng vai nhau cùng bước xuống lầu. Nhưng cán bộ của huyện, thành phố Phòng Sơn và tổ điều tra trố mắt nhìn hai người, thấy thần sắc hai người hòa hợp, thậm chí có thể nói là có chút thân mật đều âm thầm cảm thấy kỳ quái.



- Đồng chí Dương Hoa, các đồng chí của thành phố, tôi phải nhanh chóng trở về Yên Kinh để báo cáo công tác với quốc vụ viện. Xin hẹn gặp lại mọi người.



An Tại Đào hướng mọi người phất tay, trước khi leo lên xe, rồi đột nhiên hạ giọng nói:



- Gần đây, cô tránh xa Mục Thao một chút. Chú ý bảo vệ cho mình.



An Tại Đào lên xe cùng với tổ điều tra quốc vụ viện rời khỏi Phòng Sơn.



Còn Dương Hoa thì si ngốc đứng một nơi, mắt nhìn theo đoàn xe, tâm thần kích động, đột nhiên trong lòng tràn lên sự lạnh lẽo.



Người đàn ông này quả thật là đáng sợ. Lời nói không đầu không đuôi này kỳ thật hàm chứa rất nhiều tin tức. Việc mình cùng với Phó chủ tịch thường trực tỉnh Mục Thao giao hảo với nhau, không ngờ cũng không giấu diếm được hắn.



Rồi đột nhiên, Dương Hoa chấn động cả người. Chẳng lẽ Mục Thao gặp phải chuyện không may?