Quan Thanh
Chương 719 :
Ngày đăng: 01:48 20/04/20
Khi nhận được điện thoại của Dương Hoa, An Tại Đào đang ở nhà cùng với Hạ Hiểu Tuyết xem khai mạc thế vận hội. Mạnh Cúc, An Nhã Chi vẫn còn ở lại Nam Dương cùng với ba mẹ con Lưu Ngạn. An Tại Đào bởi vì trung ương triệu tập nên không thể không về.
Tuy nhiên, Lưu Ngạn cũng chuẩn bị là khi đầy tháng sẽ mang hai đứa bé về nước đoàn tụ với An Tại Đào. Chỉ có điều An Tại Đào chính mình cũng không xác định được hắn ở lại Yên Kinh trong bao lâu, có thể chờ Lưu Ngạn trở về hay không.
Tiếng di động vang lên, An Tại Đào cầm lấy điện thoại, nhìn lướt qua, do dự một chút rồi ra ngoài ban công nghe điện thoại.
- Tôi muốn nói chuyện với anh.
Dương Hoa nức nở trong điện thoại.
An Tại Đào thở dài trong lòng một tiếng, dịu dàng nói:
- Ừ!
Dương Hoa nói liền một mạch, không có bất cứ một trật tự và logic nào, cứ lộn xộn cả lên, trong đó cũng không thiếu sự hối hận. An Tại Đào vẫn lẳng lặng lắng nghe, không có cắt ngang lời nói của cô, tùy ý để cô giải phóng cảm xúc hoang mang, bối rối trong lòng.
Kỳ thật thì An Tại Đào cũng đã sớm định, khi vụ án của Mục Thao bùng nổ, thì Dương Hoa khẳng định sẽ bị tấn công, đây là điều không hề nghi ngờ. Bước tiếp theo, Lý Đại Niên và Hám Tân Dân nhất định sẽ điều chỉnh cô. Về phần phong ba của sự kiện tòa nhà làm việc Phòng Sơn kỳ thật chỉ là râu ria.
Kết cục sớm đã định, tuy nhiên quá trình phức tạp hơn mà thôi.
- Cô hãy điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Sự việc đã như vậy, không ai thay đổi được, chỉ có thể đối mặt với sự thật. Sai lầm lớn nhất của cô chính là không nên tiếp tục cái công trình kia của Tống Nghênh Xuân. Tôi đã nói với cô nhiều lần, một tòa nhà làm việc xa hoa chói mắt như vậy, khẳng định sẽ khiến cho dân chúng phản cảm. Kết quả như thế nào? Cho đến nay thì mất nhiều hơn được.
- Đương nhiên, vấn đề đã xảy ra, có nói gì cũng vô bổ. Vào lúc này, nếu tâm trạng của cô rối loạn, đối với tương lai của cô sẽ không tốt. Dương Hoa, tôi hiện tại đang ở Yên Kinh, cũng không giúp cô được cái gì. Nhưng cô hãy nghe lời khuyên của tôi, hãy bình thản đối mặt với sự việc. Về phần vị trí này thì không cần trông cậy vào nó quá nhiều.
An Tại Đào không khách sáo, nói chuyện rất trực tiếp.
Nhưng vào lúc này, Dương Hoa và Hoàng Hiểu Phong không dám chậm trễ, huống chi Chu Linh dẫn tổ điều tra đến Phòng Sơn điều tra vấn đề tham ô. Dương Hoa biết rõ chính mình kết cục đã định, nhưng dù sao cấp bậc cũng còn được bảo vệ. Nếu đắc tội với người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, chẳng may bị phanh phui vấn đề gì, nói không chính xác thì cấp bậc cũng không giữ lại được.
Về phần Hoàng Hiểu Phong, trước mắt tin tưởng một trăm phần trăm mình sẽ tiếp nhận chức vụ của Dương Hoa. Đối với người ở trên đến cần phải cẩn thận xu nịnh, không dám phạm sai lầm gì.
Là lãnh đạo của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Chu Linh rõ ràng biết được kết cục tương lai của Dương Hoa. Biết cô sắp thất thế và việc cô tự mình ra nghênh đón cũng không để trong lòng. Đều là phụ nữ, là cán bộ cấp Giám đốc sở, cô đồng thời lại cảm thấy thương cảm cho Dương Hoa.
Cho nên, sau khi xuống xe, Chu Linh cũng không hề tỏ ra lạnh nhạt với Dương Hoa, bắt tay rất nhiệt tình, thậm chí, khi hai người sóng vai nhau bước đi, còn khuyên giải an ủi Dương Hoa vài câu.
Đối với vị trí bỏ trống của Mục Thao, có không ít người nhắm vào nó. Trong tỉnh cũng có ba người khá thích hợp với vị trí này.
Thứ nhất là Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý nông nghiệp Triệu Minh Sinh, thứ hai là Phó chủ tịch tỉnh quản lý công nghiệp và xây dựng cùng với ngành phục vụ công cộng Tiêu Khải, thứ ba là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Hạ Hầu Danh. Trong số ba người này, Triệu Minh Sinh lớn tuổi hơn, cơ sở vững chắc, còn Tiêu Khải thì thành tích rất nhiều, nghe nói cũng có bối cảnh ở trung ương. Về phần Hạ Hầu Danh, ưu thế lớn nhất của ông ta là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực tỉnh chỉ là tiến thêm một bước trong bảng xếp hạng bộ máy chính quyền mà thôi.
Trung ương đã trưng cầu ý kiến của Lý Đại Niên. Lý Đại Niên âm thầm đề cử Tiêu Khải. Kỳ thật thì ngay từ đầu Lý Đại Niên đề cử Hạ Hầu Danh. Nhưng sau nghĩ đi nghĩ lại, nếu đề cử Hạ Hầu Danh, thì sẽ thiếu một Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ, khiến cho việc điều chỉnh cán bộ tỉnh lại phải mở rộng hơn.
Theo góc độ của Lý Đại Niên mà nói, ông ta không muốn bộ máy Tỉnh ủy phát sinh biến hóa quá lớn. Bởi vì điều này bất lợi cho ông ta nắm cục diện trong tay. Trưởng ban tổ chức cán bộ là quản lý cán bộ của tỉnh ủy, nếu thay đổi người, chi bằng cứ để cho người mình tín nhiệm là Hạ Hầu Danh tiếp tục làm.
Tiêu Khải quen thuộc với những công tác về kinh tế, nhiều năm nhậm chức trong hệ thống chính quyền, có kinh nghiệm công tác phong phú. Đồng thời Tiêu Khải vẫn còn trẻ, nhỏ hơn Hạ Hầu Danh hai tuổi, các điều kiện khác đều khá thích hợp.
Lý Đại Niên vốn tưởng rằng trung ương trưng cầu ý kiến của mình, thì sau khi mình đề cử Tiêu Khải thì việc Tiêu Khải lên chức sẽ không còn là vấn đề lớn. Nhưng không ngờ, Ban tổ chức cán bộ trung ương lại không khảo sát Tiêu Khải, mà thái độ của lãnh đạo trung ương dường như cũng có chút mờ ảo không chừng.
Lấy kinh nghiệm công tác trong cơ quan cao tầng trung ương, điều này chứng minh lãnh đạo trung ương đối với vị trí này đã có suy xét khác. Nhưng trước mắt tạm thời vẫn chưa xác định xuống dưới. Hoặc là trung ương đã nổi lên một cuộc điều chỉnh cán bộ cấp tỉnh bộ mới, và chiếc ghế trống này của tỉnh Đông Sơn chỉ là một trong số đó.