Quan Thanh

Chương 77 : Chó nhà quan cũng không phải là chó

Ngày đăng: 01:39 20/04/20


So sánh với Hồ Dũng, Phó Thụy Vân 29 tuổi có vẻ rất bình tĩnh cũng rất ung dung. Cô không có biểu hiện giả dối và cấp thiết giống như Hồ Dũng, cô đối đãi với đồng sự thế nào vẫn đối đãi như vậy, nên làm chuyện gì vẫn làm như vậy, không giống như Hồ Dũng mỗi ngày lộ ra một bộ cực kỳ chuyên nghiệp, thậm chí còn cướp đoạt đề tài của phóng viên khác ra ngoài phỏng vấn viết bản thảo.



Rất giả, cũng quá ngây thơ.



An Tại Đào đi vào văn phòng, Phó Thụy Vân đang xem tạp chí đột nhiên ngẩng đầu cười, giơ tuần san tin tức trong tay lên:



- Tiểu An, trong bản tạp chí này có bài báo cậu và phóng viên báo chiều Đông Sơn là Dịch Thần cùng viết.



An Tại Đào ngẩn ra, đón lấy vừa đọc, quả nhiên là bài báo đi sâu hắn hợp tác với Dịch Thần về việc tồn tại dỡ bở cầu vượt Tân Hải, được tuần san tin tức này dùng chuyên mục "Tiếng nói quan trọng" hàng năm dài kỳ đưa ra. Hắn vui vẻ trong lòng, đây là một tuần san tin tức rất có lực ảnh hưởng, tạp chí cấp thông tấn xã chủ sự quốc gia lớn nhất phía chính phủ, dùng kinh nghiệm đời sau của hắn xem, bài báo kinh tế bình thường có thể xuất hiện tại chuyên mục này của tạp chí, trên cơ bản đã xác định chắc chắn giải thưởng báo chí cao nhất quốc gia, một trong các giải thưởng của cộng đồng truyền thông tin tức, bởi vì người tổ chức giải thưởng và người bình chọn chính là hậu trường phía chính quyền của tạp chí này.



Chỉ có điều rốt cuộc sẽ được nhận giải mấy, khó nói. Ít nhất là giải 3 rồi.



Giải thưởng báo chí này không thể so với loại khác, đại biểu vinh dự cao nhất của giới truyền thông trong nước. Cầm giải thưởng này, có thể nói trên cơ bản có danh tiếng trong làng báo, bất luận một cơ quan truyền thông nào trong nước cũng đều có thể tới. Chẳng qua, An Tại Đào còn không có ý tưởng đi ăn máng khác, hiện giờ không có, sau này cũng sẽ không. Tòa soạn đối với hắn mà nói, chỉ là ván cầu đi tới, mục tiêu cuối cùng của hắn vẫn là quan trường chân chính: chính quyền.



Tuy rằng hắn không phải Người mê làm quan, nhưng làm một người tái sinh có được lịch duyệt nhân sinh phong phú, hắn rất rõ ràng, chỉ có làm quan mới có thể sống tốt, có thể khiến mẹ mình trải qua cuộc sống giàu có, có thể thực hiện khát vọng cuộc sống trong ngực hắn. Hắn cũng tin tưởng, dựa theo sự cố gắng của mình, hắn sẽ nắm được cơ hội lướt qua giây lát trong đời, thực hiện thay đổi hoàn mỹ cá chép hóa rồng.



Phó Thụy Vân mỉm cười nhìn An Tại Đào, thật ra cô cũng không có thật sự coi An Tại Đào là đối thủ cạnh tranh. Trong mắt cô, chàng trai này đơn giản là tuổi trẻ khí thịnh muốn mượn cơ hội cạnh tranh vị trí để lãnh đạo coi trọng thôi.



Mà trong lúc vô tình An Tại Đào liếc Phó Thụy Vân một cái. Trong mắt hắn, đây là một người phụ nữ rất phức tạp, lúc còn ở kiếp trước, An Tại Đào vốn không thật sự hiểu cô. Tuy rằng đều nói cô dựa vào vốn liếng thân thể lung lạc một lãnh đạo cao cấp, chuyện xấu không ngừng, nhưng cảm giác cô tạo cho An Tại Đào cũng không giống như Tôn Lan. Thật ra An Tại Đào không rõ, cũng là phụ nữ bán thân để lên chức, nhưng vì sao hắn phản cảm với Tôn Lan mà lại không sinh ra chán ghét quá lớn đối với Phó Thụy Vân.



Loại cảm giác này rất quái lạ, mãi đến hiện giờ, An Tại Đào vẫn cảm thấy như vậy.



Một bên, ánh mắt hơi âm u của Hồ Dũng quăng tới đây. An Tại Đào ngẩng đầu lên liếc anh ta một cái, chỉ thấy đầu mày người này nhíu chặt, thần sắc cực kỳ lo lắng mệt mỏi, đôi mắt sưng đỏ, xem ra hai ngày này anh ta căn bản không được nghỉ ngơi tốt. Thân kinh căng thẳng cực độ, bất luận gió thổi cây lay nào đều khiến trong lòng anh lo sợ bất an hoặc phẫn nộ luống cuống.



Nhìn thấy đám người Phó Thúy Vân nói chuyện cười đùa, anh ta liền cho rằng mọi người coi trọng Phó Thụy Vân mà xem nhẹ mình, trong lòng không khỏi bối rối, nôn nóng bất an.



Giống như hiện tại, An Tại Đào chỉ nhìn anh ta một cái, cũng không có bao hàm bất luận cảm xúc gì bên trong, nhưng anh ta lại cảm thấy An Tại Đào đang khiêu khích và thị uy.



Hồ Dũng hung hăng quẳng bản thảo trong tay lên bàn, đi nhanh tới, giống như mắc bệnh thần kinh mà nhìn chằm chằm An Tại Đào, giọng nói khàn khàn:



- Cậu nhìn cái gì?


Người dẫn chương trình do khách sạn bố trí cất cao giọng hô trong tiếng nhạc uyển chuyển êm tai.



An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết tay trong tay mỉm cười chậm rãi đi tới dọc theo thảm hồng.



Dung mạo hạng nhất, dáng người hạng nhất, khí chất hạng nhất, gia thế hạng nhất… Các phóng viên nam của Thần báo nhìn bóng dáng xinh đẹp của Hạ Hiểu Tuyết chậm rãi đi qua, âm thầm tán thưởng, hiện giờ đám sắc lang chưa kết hôn không khỏi đều âm thầm nuốt nước miếng: Tiểu tử An Tại Đào này thật có phúc rồi…



Vợ chồng Hạ Thiên Nông ngồi trên bục phía bên phải, mà An Nhã Chi thì ngồi bên trái. Hôm nay An Nhã Chi đặc biệt mặc một bộ váy đẹp đẽ, trên mặt cũng trang điểm, tóc cũng địa điểm làm đẹp tạo một kiểu lịch sự tao nhã, nhìn qua trẻ hơn rất nhiều.



Nhìn con trai bà nắm tay con dâu tương lai chậm rãi đi về phía bà, An Nhã Chi vui mừng trong lòng, khóe mắt ươn ướt.



- Mời bà An tặng lễ cho cô Hạ Hiểu Tuyết.



Người điều khiển chương trình lại hô một tiếng.



Thật ra trình tự này nguyên bản không có, chỉ có điều khách sạn luôn chủ động yêu cầu, mới làm ra quy trình rườm rà như vậy. Nguyên bản An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết xem, chỉ là một hình thức, một hình thức vợ chồng Hạ gia cần, nhưng không nghĩ tới phải làm phức tạp như vậy.



An Nhã Chi mỉm cười đứng dậy, lấy ra một bao tiền mừng đã chuẩn bị tốt đưa qua:



- Hiểu Tuyết, dựa theo phong tục Tân Hải chúng ta, đây là tiền mừng 10.001 đồng…



- Ngàn dặm mới tìm được một! Các vị thân bằng bạn tốt, điều này chứng minh bà An rất vừa lòng đối với con dâu tương lai…



Trong tiếng nói ồn ào của người điều khiển chương trình, An Tại Đào lại đưa ra một bao Tam Kim màu hồng lớn nhét vào trong tay Hạ Hiểu Tuyết.



- Cô Hạ Hiểu Tuyết, bao tiền mừng ngàn dặm mới tìm được một và ba món trang sức đã nhận, cô có thể nói một cậu tỏ vẻ không?



Sắc mặt Hạ Hiểu Tuyết đỏ lên, không có bất luận do dự cái gì, trong tiếng vỗ tay của mọi người, xoay người cúi đầu với An Nhã Chi:



- Hiểu Tuyết cảm ơn mẹ!