Quan Thanh

Chương 82 : Lý Tương xao lòng! Hiệu trưởng tai tiếng kia có ai ngờ lại là người nhà

Ngày đăng: 01:39 20/04/20


An Tại Đào đi xuống bậc thang công ty chứng khoán Hoa Hạ, quay lại nhìn mấy chữ vàng lóng lánh trên biển, lòng thoải mái vô cùng. Khi hắn quay lại, 50 vạn đó ắt sinh sôi nảy nở. 70 vạn tiền thưởng, ngoại trừ chi phí dùng vào việc đính hôn, trong tay còn hơn 17 vạn.



An Tại Đào tính toán, số tiền đó mua một cái nhà nhỏ, thêm ít nội thất đơn giản, vậy là đủ. Hắn chuẩn bị đi tìm nhà, hiện tại ở Tân Hải thị trường nhà đất vừa mới bắt đầu, ở trên con đường phồn hoa nhất giá nhà mới không đến 1100 tệ/m2, đó là nhà tốt rồi, còn đến những khu vực ngoại thành, giá nhà càng thấp.



An Tại Đào vừa mắt một khu nhà nhỏ ven biển. Khu nhà này vừa mới hình thành, trước đấy vốn là nhà ga vận chuyển hàng hóa. Nhìn tiểu khu hiện đại có vẻ hẻo lánh xa trung tâm, nhưng hắn biết, chỉ vài năm sau, nơi này chính là trung tâm của thành phố Tân Hải, đường cao tốc Tân Hải sau này chính là chạy qua trước khu vực này.



Hai ngày trước, An Tại Đào bứt thời gian đi xem nhà, thấy diện tích cũng không tệ, lớn nhất là 128 mét vuông, có 2-3 phòng. Giá áng chừng 900 tệ/m2. Hắn quyết định mua một căn nhà ba phòng, 128 mét vuông, cho mình, mẹ và Trúc Tử ba người vừa vặn có ba không gian độc lập. Về phần phòng tân hôn, tạm thời An Tại Đào chưa tính đến.



Trong kế hoạch của cuộc đời hắn kiếp này, hắn đã dự tính sau khi kết hôn phải mua một căn nhà lớn hơn, để mẹ và Trúc Tử ở với nhau, Dù sao trong tay có tiền, bất cứ lúc nào cũng có thể mua nhà. Không vội.



An Tại Đào rời khỏi thị trường chứng khoán, ở một tiệm nhỏ bên đường mua hai thứ đồ trang sức, lúc này mới trở về tòa soạn. Vừa mới vào phòng làm việc của Ban tin tức, đã thấy Lý Tương đứng dậy, buồn bực nhìn hắn, nói:



- Bạn tốt, cậu nhàn nhã quá đấy, phóng viên số 1 thì vẫn là phóng viên, tôi lên đây vừa lúc 12h, chẳng làm được gì khác ngoài việc nghe điện thoại. Toàn chuyện lông gà lông vịt.



An Tại Đào cười ha hả, bước nhanh đến trước mặt Lý Tương, vỗ vào vai cô:



- Chị Tương, vất vả rồi, đêm nay tôi mời chị ăn cơm, à không, đêm mai đi, đêm nay tôi có việc rồi.



Lý Tương bĩu môi:



- Thôi đi, tôi cũng có việc, cơm của cậu, tiểu thư ta nuốt không vào…



- Đúng rồi, cậu đi đâu thế? Vừa rồi trưởng ban tìm cậu.



Lý Tương lại nói.



- Tìm tôi làm gì?



An Tai Đào ngồi xuống, thăm dò:



- Tôi vừa đi khảo sát thị trường chứng khoán…



- Ôi, hiện tại thị trường chứng khoán đóng băng rồi, cậu bị thần kinh hay sao mà nhào vô đầu cơ cổ phiếu?



- Suỵt, nói nhỏ một chút



An Tại Đào trừng mắt nhìn Lý Tương:



- Chị Tương, chúng ta quan hệ cũng không tệ, lại là đồng sự, tôi không thể biết cách kiếm tiền mà không nói với chị. Nếu chị có tiền, tôi đề nghị chị đi mua một ít cổ phiếu…



An Tại Đào ghé sát lại thì thầm bên tai Lý Tương một lúc.



Hơi thở đàn ông phả vào mặt, An Tại Đào lại thì thầm khe khẽ bên tai, Lý Tương lập tức có cảm giác khác thường. Hơi nóng đó khiến cô rung động, ánh mắt mơ màng nhìn An Tại Đào, đang muốn nói vài câu, đột nhiên, trước mắt hiện dung nhan cao nhã xinh đẹp của Hạ Hiểu Tuyết không khỏi có chút tự ti, lẳng lặng cúi đầu.



Cảm xúc của Lý Tương lọt vào mắt An Tại Đào, hắn xấu hổ lùi lại.



Lý Tương đối với hắn, tình cảm không bình thường. Hắn cũng mới đây mới phát hiện ra. Hắn vạn lần không ngờ, nữ phóng viên kiếp trước không có mấy liên quan đến mình, kiếp này ai dè lại dính líu tình cảm. Nếu không có Hạ Hiểu Tuyết, Lý Tươnng thật ra là một đối tượng tốt, tướng mạo thanh tú, dáng người mảnh mai, tính cách tuy rằng hướng ngoại, phóng khoáng nhưng lại nhẫn nại, thiện lương, rất phụ nữ Á Đông.



Lý Tương yên lặng quay người đi, cố gắng trấn tĩnh. Cô không muốn để lộ điều gì trước mặt An Tại Đào hay trước mặt đồng sự khác. Cho dù, hiện giờ trong lòng cô đang khổ sở. Kỳ thật, loại cảm xúc này tuy không thể nói là "thất tình" nhưng cũng là cảm giác mất mát khó có thể diễn tả thành lời.



Giống như bản thân vừa mới nhìn trúng thứ gì đó, đột nhiên lại phát hiện, nhứ độc nhất vô nhị này đã là "hoa có chủ", trong lòng tự nhiên cảm thấy đau xót.


- Ồ hóa ra là thế…



Đàm Á Ninh đuôi mày nhảy dựng, hiển nhiên là không muốn tiếp tục đôi co, bật cười ha ha rồi chuyển sang đề tài khác.



Rượu và thức ăn đã đưa lên, dưới sự chăm sóc tận tình của Đàm Á Ninh, An Tại Đào không thể không uống mấy chai bia. Vốn Đàm Á Ninh muốn ép hắn uống rượu nhưng An Tại Đào từ trước đến nay chưa từng uống rượu, nên nhất định chỉ uống bia.



Rượu quá ba lượt, An Tại Đào vẫn đang kiên nhẫn nghe Đàm Á Ninh chê cười tửu lượng thì thấy điện thoại rung lên, mở ra, không ngờ là giáo viên trung học Thành Đông đêm đó đến tố cáo Hoàng Phủ Kỳ. An Tại Đào trong lòng ngẩn ngơ, bất động thanh sắc rời khỏi chiếu rượu ra bên ngoài tìm một điện thoại công cộng gọi lại.



Nhưng điện thoại lại không thông.



An Tại Đào nhíu mày, định đi về, đột nhiên thấy dưới tán cây ngô đồng bên đường có một bóng đen bất thình lình đi tới, dưới ánh đèn hôn ám, Hoàng Phủ Kỳ sắc mặt có chút phẫn nộ đi lên phía trước vài bước, cười lạnh:



- Hóa ra An phóng viên được xưng tụng là người bênh vực lẽ phải không ngờ lại cá mè một lứa với Đàm Á Ninh. Anh bảo tôi ngày mai tới phỏng vấn, hóa ra là đã âm mưu với họ Đàm kia rồi.



Tôi đã nói rồi, họ Đàm này là anh họ của Phó Chủ tịch Thành phố, anh chỉ là một phóng viên nho nhỏ… hừ, tòa soạn các anh nhất định sẽ không dám đưa chuyện này ra ánh sáng đâu. Đừng lo, ngày mai, tôi sẽ mang theo mấy chục phụ huynh học sinh đến Ủy ban nhân dân Thành phố kêu oan. Tôi không tin, thế giới này không còn chỗ nào để nói lý lẽ.



Hoàng Phủ Kỳ phẫn nộ quay người bước đi.



Sau khi Hoàng Phủ Kỳ chấm xong bài tập, tan học, đang định đi đến quán cơm gần Trường trung học Thành Đông thì đột nhiên thấy Đàm Á Ninh dẫn theo một đám người đi vào quán. Trong lòng càng thấy căm giận, âm thầm cắn chặt răng: chết tiệt, lại lấy công quỹ đi ăn nhậu.



Đang định về nhà, thì bất chợt thấy An Tại Đào đi cùng một cô gái xinh đẹp vào quán. Anh ta trong lúc đó có chút tò mò, đến sảnh dò hỏi, thì biết Đám Á Ninh chiêu đãi khách, mà hai người An Tại Đào chính là khách mời của ông ta.



- Xin dừng bước..



An Tại Đào vội vàng tiến lên, chặn trước mặt Hoàng Phủ Kỳ.



- Anh không nên hiểu nhầm, trước khi đến đây tôi cũng không biết Đàm hiệu trưởng, đi ăn cơm cùng Đàm hiệu trưởng là bởi vì ông ấy là chú họ của vợ sắp cưới, hôm nay tôi cũng mới biết mối quan hệ này.



An Tại Đào khẽ giải thích, trong lòng đối với sự quá khích của Hoàng Phủ Kỳ cũng cảm thấy cực kỳ kò mò. Nếu nói anh ta bởi vì không chấp nhận thói quan liêu của Đàm Á Ninh, âm thầm tìm đến truyền thông nhờ tranh đấu, còn có thể tin. Nhưng như bây giờ, thái độ dường như có chút quá khích. Còn định dẫn phụ huynh học sinh đi Ủy ban nhân dân Thành phố khiếu kiện, rất có thể là muốn lôi Đàm Á Ninh xuống đài.



Nghe người giáo viên hòa hoa phong nhã này muốn đi Ủy ban nhân dân Thành phố khiếu kiện, trong lòng An Tại Đào giật bắn mình. Cứ như giọng của người này, thì rất có thể anh ta đã đến Cục Giáo dục tố cáo, chắc là Cục Giáo dục làm ngơ nên mới tìm đến báo Tân Hải Thần, và chính mình.



An Tại Đào kiên trì giải thích với Hoàng Phủ Kỳ, mặc dù hắn đã cam đoan nhất định sẽ đưa ra ánh sáng chuyện này, nhưng Hoàng Phủ Kỳ hiển nhiên không tin lời hắn nói, An Tại Đào nói cứ nói, anh ta vẫn quay đầu bỏ đi.



"Thật là một con lừa". An Tại Đào âm thầm mắng một tiếng.



- Như vậy đi, thầy giáo Hoàng, ngày mai tôi chính thức phỏng vấn anh, rồi sẽ tranh thủ viết ngay trong ngày mai, để kịp đi in, ngày kia có báo, có được hay không? Nếu ngày kia anh không thấy báo đăng bài, thì lại đi Ủy ban nhân dân Thành phố khiếu nại, thế nào?



An Tại Đào rơi vào đường cùng, cười khổ nói.



Hoàng Phủ Kỳ ngây người khàn giọng nói:



- Anh thật sự mất hết tính người? Họ Đàm này không phải là thông gia của anh sao?



An Tại Đào thở dài:



- Kỳ thật chuyện này tôi cũng không quen nhìn, như vậy đi, thầy giáo Hoàng, anh trở về chuẩn bị tài liệu chứng cứ chuẩn xác một chút, mời thêm mấy phụ huynh học sinh đến, ngày mai nhất định tôi sẽ đến phỏng vấn.



Hoàng Phủ Kỳ cắn chặt răng, quay đầu vội vàng rời đi.