Quan Thanh
Chương 9 : Sự cố thang máy
Ngày đăng: 01:38 20/04/20
An Tại Đào còn chưa kịp nghĩ lại, cô gái kia liền lễ phép chân thành cười với hắn, vươn tay ra:
- Anh là đồng sự mới tới sao? Xin chào, tôi gọi là Lâm Băng Nhi, Phòng Biên tập, là biên tập viên trang phụ nữ đô thị.
- Xin chào, tôi gọi là An Tại Đào, vừa tới tòa soạn không bao lâu, là… phóng viên thực tập Ban Tin tức.
An Tại Đào hơi do dự một chút, nhưng vẫn thản nhiên trả lời, cũng vươn tay ra nhẹ nhàng nắm tay cô.
Lâm Băng Nhi gật đầu, vẫn cười rất ôn hòa, nhanh chóng rút tay trở về.
Trên người Lâm Băng Nhi có một loại khí chất rất nền nã, khiến người ta cảm thấy rất dễ dàng tiếp cận và bắt chuyện. Điểm này, trái lại hơi tương tự với An Tại Đào hiện giờ. Cứ đơn giản bắt chuyện xuất phát từ sự lễ phép như vậy, An Tại Đào liền cảm thấy khoảng cách hai người dường như ngắn lại không ít.
Tháng máy ổn định đi xuống, ánh mắt điềm tĩnh tựa hàn băng của Lâm Băng Nhi lướt qua hắn, liền chuyền về phía cái nút tầng trệt của thang máy.
Nhưng mà vừa tới tầng 4, thang máy bất thình lình phát ra một tiếng vang thật lớn, đột nhiên dừng lại, phát ra tiếng xoẹt xoẹt dọa người, tựa như một chiếc xe ô tô đang chạy băng băng đột nhiên dừng lại, thay đổi đột ngột khiến khuôn mặt mảnh mai của Lâm Băng Nhi thất sắc, hét lên một tiếng, thân thể lung lay liền ngã về phía sau, vừa đúng ngã vào lòng An Tại Đào.
Nắm chặt bả vai Lâm Băng Nhi, lỗ mũi truyền đến mùi hương nhàn nhạt của con gái, An Tại Đào cũng hơi giật mình, hắn lấy lại bình tĩnh vừa muốn nói gì, thang máy tạm dừng đột nhiên lại kêu xoèn xoẹt, đột nhiên lao thẳng trên cao.
Tầng 5, tầng 6, tầng 7, tầng 8, tầng 9…
Loại chạy lên trên rất nhanh này, còn thử thách trái tim người ta hơn cả máy bay bay thẳng lên không trước khi cất cánh. Không cần nói tới Lâm Băng Nhi dịu dàng yếu ớt, cho dù là An Tại Đào tuổi trẻ cường tráng cũng có chút trở tay không kịp, nói không sợ là giả.
Lâm Băng Nhi mặt như màu đất, mồ hôi lạnh chảy ròng, thân thể mềm mại gắt gao dán chặt vào lòng An Tại Đào, hai cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn theo bản năng, giống như một người sắp chết đuối vớ được khúc cây cứu mạng không bao giờ muốn buông ra nữa.
Thang máy nhanh như điện quay ngược về tầng 12 cao nhất, lúc này mới chậm rãi dừng lại, tuy rằng vẫn hơi lắc lư, An Tại Đào "ôm" lấy Lâm Băng Nhi tiến về phía trước vài bước, giơ tay muốn ấn nút mở cửa, đáng tiếc mặc cho hắn ấn nửa ngày cửa tháng máy cũng không có phản ứng.
Nhìn Lâm Băng Nhi trong lòng vẫn chưa hoàn hồn, An Tại Đào thở dài một hơi, vội vàng nói:
- Lâm biên tập, cô trước buông ra, tôi xem xem, chúng ta có thể ra khỏi thang máy hay không.
Trên khuôn mặt Lâm Băng Nhi tràn tràn đầy mồ hôi trong suốt, cô run giọng nói:
Ánh sáng nhỏ bé sáng lên, theo ánh sáng, An Tại Đào bỗng nhiên phát hiện, thân thể Lâm Băng Nhi căng cứng, hai chân kẹp chặt, chậm rãi khom eo, không ngừng dãy dụa.
Thang máy lại khẽ động một hồi, Lâm Băng Nhi lại thét chói tai, đèn pin nhỏ bé trong tay kêu rắc một tiếng rơi xuống đất. An Tại Đào cúi người nhặt lên, lại đẩy chốt cũng không phát sáng, đoán chừng là rơi hỏng rồi. Hắn cười khổ một tiếng:
- Chất lượng của đèn pin hiện giờ cũng quá kém rồi.
Lâm Băng Nhi không có trả lời, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của cô ngày càng run rẩy và dồn dập.
An Tại Đào kỳ quái hỏi một câu:
- Lâm biên tập, cô làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?
- Tôi…
Lâm Băng Nhi không kìm nổi khóc lớn lên.
An Tại Đào sửng sốt, cúi đầu hỏi:
- Làm sao vậy? Đừng khóc.
- Tôi, tôi, tôi, tôi muốn tiểu tiện, tôi không kìm nổi.
Lâm Băng Nhi vừa thẹn vừa vội, giọng nói nhỏ không thể nghe thấy.
- Ồ, như vậy. Lâm biên tập, tình huống đặc biệt, cô giải quyết ở trong này đi, dù sao tôi cũng không nhìn thấy, ha ha.
Tuy rằng An Tại Đào là người qua hai kiếp "kiến thức rộng rãi", cũng không khỏi hơi mỉm cười, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Do dự một hồi, xem ra quả thật không nín được, chỉ nghe một hồi nước chảy, ở trong góc thang máy, Lâm Băng Nhi hoàn thành một lần tiểu tiện dày vò nhất, xấu hổ nhất trong đời cô, ngay trước mặt người đàn ông xa lạ trẻ tuổi.