[Dịch] Quan Thuật
Chương 1087 : Mối bất hòa trong Vương Thất.
Ngày đăng: 20:26 15/09/19
- Em sinh ra trong gia tộc Lạp Lạc Đế, lời cha nói không khác gì lời của Hoàng đế thời cổ đại nói. Kỳ thật, cái này không làm khó được em, nhưng em còn có nguyên nhân khác.
Thi Mạn nói những lời này xong, cũng thấy người thả lỏng hơn một chút, lượn lờ đến gần Diệp Phàm, ngồi xổm xuống chà lưng cho hắn.
- Có thể nói cho anh biết không?
Diệp Phàm nói đến thấy hiếu kỳ, nghĩ, có lẽ là thân vương trong vương thất Lạp Lạc Đế.
- Anh là tướng công của em, em đương nhiên phải nói cho anh biết rồi. Mẹ của em tên Cổ Đế Ti, xuất thân thuộc gia tộc Cổ Đế xa xưa của Vương quốc Thái Lan, ông ngoại là người Trung Quốc, tên Thang Tông Cơ, bà ngoại tên Cổ Đế Lệ Lôi. Nhưng bởi vì sinh sống ở Vương quốc Thái Lan, cho nên mẹ em phải theo họ của gia tộc Cổ đế mới được, bà còn có tên Trung Quốc là Thang Mai Chi. Khi trở về Trung Quốc thăm người thân bà đều dùng tên Thang Mai Chi.
Thi Mạn nói.
- Vậy ở Trung Quốc em còn nhiều thân thích không?
Diệp Phàm hỏi.
- Dạ, nhà ông ngoại, Thang gia, ở Trung Quốc cũng thuộc hàng giàu có, có rất nhiều bà con, em có đếm cũng đếm không hết.
Thi Mạn trên mặt lộ vẻ hạnh phúc, mỉm cười nói.
- Mẹ em là vợ thứ mấy của thân vương?
Diệp Phàm hỏi.
- Bà là vợ thứ hai, không phải vợ chính thức do quốc vương sắc phong. Nhưng, mẹ cả bởi vì không sinh được con trai, mà hai vợ sau đều có con trai.
Cho nên theo quy định của vương thất là không được. Tuy nói cha em là thân vương nhưng đó cũng chỉ là một chức suông mà thôi, nhưng gia tộc cha em rất coi trọng danh hiệu này.
Đại phu nhân cũng biết quy củ này, nên tự động thoái lui. Vương thất cũng đã phê chuẩn, tuy nhiên, theo quy củ của gia tộc Lạp Lạc Đế, việc sắc phong danh hiệu chính thê sẽ không phải đi theo trình tự.
Mà là chọn ra một người trong số các người vợ còn lại. Người đó là người mạnh nhất, người mạnh nhất này cũng không xem mẹ em xinh đẹp hoặc là có bản lĩnh hay không.
Mà chỉ xem trong số các người con sinh ra người nào mạnh thì liền được tuyển mẫu này sắc phong. Lạp Mông là em trai ruột của em, nó năm nay mới 18 tuổi nhưng đã là quyền thủ tam đẳng.
Phụ thân ký thác kỳ vọng cao ở nó, hy vọng nó có thể trở thành người Thái quyền vương. Tuy nhiên, chuyện này quá khó khăn, bởi cả Vương quốc Thái Lan Thái quyền vương ngũ đẳng không vượt quá 15 người.
Lục đẳng kỳ thật không được gọi là Thái quyền vương, phải gọi là Thái quyền hoàng, cái này, đương nhiên càng khó. Theo như phụ thân nói thì chưa từng thấy người thứ hai.
Thi Mạn vẻ mặt trầm tư nói.
- Thất đẳng thì gọi là gì?
Diệp Phàm thấy hứng thú, thầm nhủ, mình chính là cao thủ thất đẳng đây, hẳn phải có cái danh xưng hàng đầu mới đúng.
- Thất đẳng gọi là Thái quyền đế, tuy nhiên, phụ thân nói là ông chưa thấy qua cao thủ như thế.
Thi Mạn nói.
- Xem ra gọi em đến cũng có chủ ý của mẫu thân em trong đó?
Diệp Phàm quay đầu nhìn chằm chằm Thi Mạn, hỏi.
- Ừ!
Thi Mạn gật gật đầu, mịt mờ nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Anh có lẽ sẽ nói mẫu thân em ích kỷ, kỳ thật, ở trong một đại gia tộc, bà chỉ muốn tranh thủ vì ích lợi chính mình.
Tam phu nhân xuất thân từ gia tộc Phúc Địch của Vương quốc Thái Lan, gọi là Phúc Địch Âm Âm, con trai tên là Lạp Hoa Lợi. Người này cũng là Thái quyền thủ tam đẳng.
Anh ta có sư phụ giỏi, tên Tư Phan Lâm, người này thuộc hàng Thái quyền vương ngũ đẳng. Vốn sau khi nghe Tư Phan Lâm nói xong phụ thân vốn đã cố ý xin vương thất sắc phong anh ta là Phúc Địch Âm Âm .
Tuy nhiên, mẫu thân em đưa ra ý kiến trái ngược, cuối cùng, cha em hơi chút do dự, nói là chờ thêm một thời gian xem sao.
Phiền toái, chuyện này phỏng chừng còn cuốn theo vào cái vòng gọi là vương thất tranh đấu. Diệp Phàm trong lòng thầm nghĩ, nhức đầu thật. Nghĩ thế liền nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn không dám hé răng, chỉ sợ Thi Mạn đề xuất ra chuyện gì, thì chính mình sẽ bị vây vào hoàn cảnh lưỡng nan. Chỉ tam phu nhân là người của gia tộc Phúc Địch thôi, phỏng chừng cũng là đại gia tộc rồi.
Tuy nhiên, khi Thi Mạn giúp hắn xoa xoa lưng thì đột nhiên khóc thút thít.
- Sao lại khóc, chuyện này…
Diệp Phàm biết rằng cái nên tới cũng đã tới.
- Em khóc là vì ông ngoại.
Thi Mạn khóc thút thít nói.
- Anh biết ý của em, đơn giản là muốn anh trợ giúp em trai của em một tay tranh thủ danh hiệu mẫu thân nên có được có phải hay không? Tuy nhiên, chuyện này đối với ông ngoại có gì quan hệ?
Diệp Phàm nhíu nhíu mày, hỏi.
- Anh không biết đó thôi, cuộc sống của ông ngoại ở gia tộc Cổ Đế cũng không được như ý, mẫu thân em rất kính trọng ông ngoại. Cho nên vẫn luôn tranh thủ, muốn có được danh hiệu, trở về gia tộc Cổ Đế, đến lúc đó địa vị của mẫu thân rất cao, cũng có thể vì ông ngoại lên tiếng.
Kỳ thật ông ngoại là người rất tốt, ông rất thương em, ông chịu không nổi sự kỳ thị của gia tộc Cổ Đế, cho nên, vẫn ở Trung Quốc mà không muốn trở về.
Về phần bà ngoại, trong lòng bà khó chịu, nhưng gia tộc có quy củ của gia tộc, bà không có sức để phản kháng, ở gia tộc Cổ Đế chỉ biết người có thực lực, nếu không có thực lực thì nói gì đến quyền phát ngôn.
Bà ngoại một năm về Trung Quốc vài lần, bôn ba mệt nhọc, nhưng chẳng có cách nào Chuyện này, mẫu thân đều nhìn thấy đau trong mắt, xót xa ở trong lòng.
Cho tới bây giờ thì họ đều già cả rồi, trong lòng ông ngoại vẫn luôn như bị xương cá châm vào, cảm thấy uất ức, nhục nhã. Tuy nhiên, ông luôn yêu bà ngoại, bằng không hai người họ sớm đã ly tán.
Thi Mạn mặt đầy nước mắt nói.
- Hừ! Gia tộc Cổ Đế có phải không?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, khinh thường người Trung Quốc sao, phải dạy cho bọn họ chút giáo huấn mới được. Nghe xong, lửa giận như bị khơi dậy trong lòng Diệp Phàm, đây là một cơn giận về tự hào dân tộc.
- Thi Mạn, chúng ta có thể kết bạn, qua một thời gian nữa sẽ nói sau, thấy thế nào.
Sau khi tắm xong Diệp Phàm ngồi trên sô pha nói, vẫn không muốn dính vào loại phiền toái như thế này, nhưng duỗi tay ra giúp Thi Mạn một tay thật ra là chuyện có thể.
- Anh coi thường em.
Thi Mạn ngửa đầu lên, nhìn chằm chằm Diệp Phàm,
- Có phải em rất xấu hay không, vì vậy anh không thích?
- Không phải, em rất đẹp, chỉ có điều anh cảm thấy vẫn chưa phải lúc.
Diệp Phàm nói, cảm giác thấy thật liều.
- Được, vậy anh có thể không cần để ý tới em, sáng ngày mai em sẽ rời khỏi gia tộc Lạp Lạc Đế, về sau sẽ thành kẻ không có nhà để về. Em có bằng tốt nghiệp Cambridge, em sẽ tự nuôi sống chính mình.
Thi Mạn tức giận, khí xung thiên nói.
- Chuyện này, em không cần phải làm như vậy. Chúng ta không nói, bọn họ sao biết được, có phải hay không, ha hả.
Diệp Phàm cười nói,
- Vậy chúng ta có thể thử kết bạn một thời gian xem sao.
- Mẹ em rất thông minh, bà sẽ không tin.
Thi Mạn lắc lắc đầu, mặt đột nhiên đỏ bừng.
- Có ý tứ gì?
Diệp Phàm sờ sờ đầu, thầm nhủ, chẳng lẽ còn giống như thời cổ đại, còn phải kiểm tra sao?
- Sáng mai mẹ sẽ kêu thầy thuốc tới.
Thi Mạn nói đến đây, trên mặt giống như người uống rượu, đỏ bừng bừng, nhẹ nhàng nằm ở trên giường.
Chiếc áo ngủ mỏng manh bằng tơ lụa cũng đã mở sẳn cho hắn, tuy nhiên Diệp Phàm nhìn thấy tay cô đang run, run lẩy bẩy, phải mất một hồi lâu mới mở xong, xem ra, nội tâm cô đang mất bình tĩnh, dù sao, đây cũng là lần đầu của cô.
- Rất chu đáo, thế này không phải bức ép mình nhất định phải lên lương sơn sao.
Diệp Phàm hung hăng mắng một câu, qua phòng kế bên gọi điện thoại, đem tình hình nói sơ qua cho Trấn Đông Hải biết, nào ngờ lão già này nghe xong phán cho bốn chữ ‘nhập gia tùy tục’.
- Tục cái con khỉ!
Ngắt điện thoại, Diệp Phàm thấy phiền thật sự, lại gọi cho Thiết Chiêm Hùng, đem tình hình nói lại một lần nữa.
- Chúc mừng nha chú em, có mỹ nhân đưa đến tận miệng còn đẩy ra. Ôi, đại ca đây sao không được may mắn thế này.
Thiết Chiêm Hùng pha trò cười nói.
- Em sợ phiền toái.
Diệp Phàm chua xót nói.
- Ông anh nói với chú này, chú an tâm hưởng thụ mỹ nhân, xong việc rồi đi, về sau ở Vương quốc Thái Lan có sinh ra cả lũ con thì có gì không tốt. Dù sao trong nước cũng không ai biết, tin tưởng bọn Tề Thiên kia hẳn cũng sẽ tự dán kín miệng thôi.
Thiết Chiêm Hùng trở nên đứng đắn nói.
- Làm vậy chỉ sợ không ổn. Kì thực, Diệp Phàm này có chút gì đó nghĩ một đằng nói một nẻo, thật ra thì tâm hắn cũng đang rúng động.
Thi Mạn mang hai dòng máu Trung Quốc và Vương quốc Thái Lan nên trông rất xinh đẹp, đứng trước vẻ đẹp độc đáo này Diệp Phàm không động tâm mới lạ, bởi vậy chuyện gọi điện thoại chỉ là cách tự tìm lời ủng hộ mà thôi.
- Nói thật với chú em vậy, anh đây phỏng chừng chú em sập bẫy người nào đó rồi.
Thiết Chiêm Hùng cười gượng nói.
- Không thể nào, ai sập bẫy?
Diệp Phàm căng thẳng hỏi, quả thực về phương diện này hắn cũng thấy mù mờ.
- Lạp Lạc Đế cùng quốc gia chúng ta có quan hệ rất tốt. Chuyện này cậu hiểu không, chuyện cậu cùng Thi Mạn là thiện ý mà Lạp Lạc Đế người ta thể hiện với quốc gia chúng ta. Xem ra phải có người chỉ thị làm. Có thể hợp tác thì đương nhiên là hy vọng tiến thêm một tầng cao hơn rồi, tiện bề triển khai một vài công tác thôi!
Thiết Chiêm Hùng nói một hơi một hồi.
- Ông anh nói chuyện này là do Thủ trưởng Trấn làm?
Diệp Phàm lập tức trợn tròn mắt, thật khó mà tin được có liên quan đến Trấn Đông Hải.
- Không phải ông ta đâu.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Vậy đó là ai?
Diệp Phàm chưa từ bỏ ý định.
- Tự mình động não đi, họ Lý kia đó, ha hả, không nói nữa, ông em đi nghỉ ngơi đi. Về sau mang về cho tôi xem là được, chị dâu chú lại làu bàu rồi.
Thiết Chiêm Hùng cười gượng hai tiếng treo điện thoại.
- Họ Lý, ai!
Diệp Phàm buông điện thoại xong thừ người ra một lát, đập mạnh bàn một cái, không phải Lý Khiếu Phong thì còn ai vào đây? Lão già này, về hưu rồi mà còn chõ mõm vào, kiếm chuyện với bố đây mà. Nhưng, người ta hình như cũng có ý tốt, mình cũng đâu đã chịu thiệt gì, hơn nữa, của hồi môn của Lạp Lạc Đế hẳn phải rất phong phú.
Diệp Phàm cười gượng hai tiếng bước vào phòng ngủ.
Thấy Thi Mạn nằm trên giường đang nghĩ ngợi gì đó, sắc mặt thế nào ấy. Ừ, giống như khóc vậy, thoáng nhìn thấy Diệp Phàm tiến vào, khẩn trương đứng lên, bên trong chiếc áo ngủ đã mở sẵn cúc áo trống không, vừa nhìn thấy cảnh sơn cùng thủy tận trước mắt, nước chảy lọt tọt...
Trong phòng...
Long Phượng vờn nhau, mà con chim Phượng này là chim ngoại quốc nữa chứ, Diệp Phàm vất vả gieo giống, thầm nghĩ chắc không phải một lần là dính chứ, vài lần mới được chứ. Nhưng nếu dính rồi thì phải mang họ Diệp của mình mới đúng, sao có thể mang họ ngoại lai…
Mấy người cũng đã mệt mỏi, ngủ mãi đến giữa trưa ngày hôm sau vẫn không rời giường, khi tỉnh lại đã là chạng vạng ngày hôm sau.
Baba Rudge sớm chờ ở trong sảnh, nói là Đế thân vương Lạp Lạc mở tiệc chiêu đãi khách quý.
Mấy người thay quần áo, đến sảnh lớn ngắm nghía cho nhau vài lần, Tề Thiên nhìn thấy sắc mặt Hạ Hải Vĩ có chút nhục nhã, cười gượng nói:
- Lão Hạ, làm được mấy lần?
- Có thể làm được mấy lần chứ, không so được với thanh niên các cậu rồi.
Hạ Hải Vĩ cười đưa năm đầu ngón tay ra.
- Ha hả, cũng không tệ lắm, cả một bàn tay, tôi thì chưa đến hai bàn tay..., hơn nữa, tôi sao có thể cùng đại ca so sánh, công chúa Thi Mạn cũng không biết chịu nổi không.
Tề Thiên cười nói. Thấy Thi Mạn đi ở phía sau Diệp Phàm, lập tức lùi về sau, không dám hé răng.