[Dịch] Quan Thuật
Chương 1112 : Kiều Viên Viên bố trí..
Ngày đăng: 20:26 15/09/19
- Bác cả tôi từ trước đến nay vẫn vậy, cho đến bây giờ vẫn là người lạnh lùng rất ít khi thấy ông ấy cười.
Triệu Tứ nhìn Diệp Phàm thở dài, cô đương nhiên cũng cảm thấy thái độ nhạt nhẽo của bác cả mình.
- Có lẽ ông ấy là mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại nhiệt tình, làm Bí thư tỉnh ủy Việt Đông, gánh trên vai trọng trách rất lớn. Một lãnh đạo như vậy, phải có uy mới được, nếu không, sao có thể lãnh đạo được hàng vạn cán bộ ở Việt Đông.
- Những người làm lãnh đạo như anh đều nói vậy, nói thì nói thế nhưng thực ra bụng sắc tâm lang phế.
Triệu Tứ có chút bất mãn nói một câu, nhìn Diệp Phàm một cái.
- Sắc tâm còn lang phế là gì, em nói xem? Tôi hình như không đối với em thế.
Diệp Phàm nghiêng người nhìn Triệu Tứ một cái, đùa.
- Anh cũng không dám, ha ha…
Triệu Tứ đột nhiên mỉm cười, liếc Diệp Phàm một cái hừ nói:
- Có tà tâm còn dám ẻo lả, buổi tối đó không phải trái ôm phải ấp, ha ha…
Triệu Tứ vẻ mặt ửng đỏ, Diệp Phàm trong lòng hiểu rõ, biết sự việc đã lộ. Năm kia ở phi vân các ở Thủy Châu buổi tối đó Triệu Tứ và Tào Phi Nhi kéo Cố Tuấn Phi muốn làm ngã mình, kết quả bị mình cứng rắn chống lại, làm mấy người Triệu Tứ đều say.
Cuối cùng mình không ngờ ôm Triệu Tứ và đại tiểu thư nhà họ Tào Tào Phi Nhi ba người cùng nhau ngủ. Mà đêm đó đều bị hai nữ binh mà Triệu Quát cho đi bảo vệ Triệu Tứ nhìn thấy.
May mắn buổi tối đó uống nhiều không làm chuyện gì. Nếu không thì rắc rối. không thể tưởng tượng được Tề Thiên hiện tại đột nhiên mật mờ nói đến việc này, trong lòng Diệp Phàm đương nhiên có chút luống cuống.
- Dám bảo anh ẻo lả, xem anh có dám hay không, phải sửa chữa một chút, bằng không, heo mẹ cũng sẽ lên cây.
Diệp Phàm làm bộ lấn đến, Triệu Tứ liền uốn éo cơ thể tránh.
- Còn tránh nữa, phải tránh thật sự.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, nhẹ nhàng đưa tay ra, Triệu Tứ sao có thể tránh được cao thủ thất đẳng. Ôm người con gái vào ngực, người đàn ông đưa tay vuốt ve bộ ngực của cố gái, cảm giác rất tràn đầy.
Dĩ nhiên Diệp Phàm giả bộ lúc bắt người gây ra việc này rất tự nhiên. Triệu Tứ không ngờ run lên bần bật, mặt đỏ bừng, xem ra mảnh đất này chưa ai thăm qua.
Hắn thuận tay đưa tới phần eo, ở mông dưới ánh trăng và đèn đượng một đi vào trong quần áo làm chuyện xấu. tuy nhiên, trong nháy mắt lại rút tay lại.
- Muộn rồi, Triệu Tứ anh đưa em về
Diệp Phàm nhìn xung quanh nói với Triệu Tứ.
- Vâng
Triệu Tứ lườm Diệp Phàm một cái, ánh mắt run sợ oán giận.
Đây là con gái, thích bảo đàn ông “sắc lang” thực ra người phải sắc lang mà không sắc lang trong lòng lại oán giận. Nếu làm đàn ông thực sự sắc lang trong lòng cô lại cho rằng anh ta rất ham. Khi đàn ông không sắc lang cô lại giận người ta gan quá nhỏ.
Dù sao, Triệu Tứ không hiểu, sờ vừa rồi làm cô rụn sợ, trong long như có bão.
Đừng nhìn trên mặt Triệu Tứ có chút cao giá thật ra cô chỉ nói vậy thôi, thực ra cô là cô nàng rất truyền thống.
Sau khi đưa Triệu Tứ về Diệp Phàm ra đi, lười nhác đi dạo không mục đích trên đường. Đêm đã rất khuya, trời rất lạnh, đi đến một gốc cây to, Diệp Phàm dừng bước, quay mắt nói:
- Ra đi.
- Anh đã biết em đi theo anh có phải không?
Từ con đường nhỏ bên cạnh Kiều Viên Viên đi ra, khoác một cái áo trắng bên ngoài, bóng đổ dài trong đêm, có vẻ mờ ảo mông lung giống như Quản Hàn tịch mịch mà lại làm người ta tưởng Thiên Nga tiên tử.
Diệp Phàm là Bát Giới sao?
Có thể mỏi mắt mong chờ…
- Mắt tôi rất tốt.
Diệp Phàm thản nhiên nói, cũng không phát hiện trên mặt Kiều Viên Viên lộ một tia giấu không giấu được, cô thật sự muốn giấu u buồn. Cũng có cả chua xót, Diệp Phàm đứng xa như vậy đều có thể thấy được.
- Các người đùa giỡn đủ rồi có phải không?
Kiều Viên Viên cứ việc nén nhịn nhưng lời nói có chút oán giận bên trong.
- Em nói Triệu Tứ chỉ đùa một chút thôi.
Diệp Phàm hơi có vẻ xấu hổ, nhìn Kiều Viên Viên một cái.
- Hừ em biết anh chắc chắn phải đi thăm bác cả của người ta. Người ta là lãnh đạo lớn, đường đường là Bí thư Tỉnh ủy, sắp ủy viên bộ chính trị, dù sao cũng phải đi một chút, quen mặt cũng đúng. Về sau có người giúp đỡ thăng chức càng to hơn. Ngoài ra, trong nhà người ta còn có thêm Triệu Tứ xinh đẹp đang chờ, làm đàn ông ai cũng chịu đi. Mỹ nhân thêm mũ, hừ, đàn ông, không phải là cái thứ tốt.
Kiều Viên Viên từ ngấm ngầm hại người đến nói thẳng.
- Em không đẹp sao? Nhà em không có lãnh đạo lớn sao? Đừng giả bộ ngớ ngẩn với anh để lừa đảo, cha em so với bác cả cô ấy địa vị thấp hay cao?
Diệp Phàm thản nhiên nói, nhìn Kiều Viên Viên một cái.
- Đây là sự thật, nếu bàn về việc này, Triệu Tứ còn kém em. Dáng người cô ấy béo hơn một chút, về nói bác cả của cô ấy thật ra cha em cũng không kém. Diệp Phàm đã qua năm mới, khi nào anh chuẩn bị đi Ngư Đồng?
Kiều Viên Viên đột nhiên có chút đắc ý.
Là con gái, có lúc còn độc hơn đàn ông. Người ta nói, con gái nổi dậy không muốn sống, Diệp Phàm hiểu rất rõ, Kiều Viên Viên bình thường đoan trang thông minh, cùng với cô gái kia lộ ra tính của con gái. Không ngờ đem chữ đầy đặn của Triệu Tứ để so sánh. Diệp Phàm hoàn toàn hết chỗ nói.
- Tối nay bay thẳng đến Việt Châu, đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy báo cáo, chiều mai sẽ đến Ngư Đồng.
Diệp Phàm nói, tay vuốt mấy sợi tóc trên trán Kiều Viên Viên nói
- Em gầy đi một ít.
- Con gái đều muốn gầy, càng gầy càng đẹp. Nhưng em biết, đàn ông các anh đều thích nhìn người thon thả, trên giường thích khêu gợi.
Muốn vừa thon thả lại vừa đầy đặn. Đây là cái mà con gái theo đuổi, đương nhiên là dáng người tuyệt mỹ mà đàn ông muốn chinh phục.
Đáng tiếc, trên đời này không có chuyện tốt này. Rất gợi cảm dù sao cũng phải có thịt, eo 38 chỉ có trong tiểu thuyết.
Cá và tay gấu người đàn ông đều muốn có được, cho nên, lúc không thể thỏa mãn thì người đàn ông mới muốn trái ôm phải ấp, bởi vì, bên trái có thể là thon thả, bên phải là khêu gợi.
Tạo hóa không tạo ra một người có cả hai, chỉ có thể để đàn ông đi phong lưu, hừ
Kiều Viên Viên không né tránh, để Diệp Phàm lấy một sợi tóc của mình trên đầu ngón tay.
Tuy nhiên, miệng cô, không tha một chút, Diệp Phàm nghe hết hồn, tuy nhiên trong lòng thầm thán phục, lý luận này đúng với hàng nghìn hàng vạn đàn ông. Đúng là cao thủ.
- Nói rất được, tuy nhiên đã muộn thế này, để tôi đưa em về, nếu không nhà em sẽ lo lắng.
Diệp Phàm giơ tay ra, Kiều Viên Viên hơi chần chừ một chút, tuy nhiên vẫy dịu dàng đưa tay mình ra, khiến Diệp Phàm cảm thấy bàn tay ấm áp. Thật ra, đó là trong lòng Kiều Viên Viên.
Cô thở dài nói:
- Anh không giống người đàn ông bình thường, anh là một anh hùng, về tình, anh cũng không thể chuyên nhất. Đàn ông yêu giang sơn, đàn bà yêu anh hùng. Anh rất ưu tú, là con gái đều bị anh hấp dẫn, cho nên, việc này…
Kiều Viên Viên nói, có chút nghẹn ngào, nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm
- Em không cầu gì khác, chỉ hi vọng giữ một phần lớn hơn, em cũng không dám có hi vọng xa với chỉ cần anh tốt, anh… anh đem em làm đồ trang trí cũng được.
Kiều Viên Viên nói “trang trí” cũng đã cân nhắc, đó là có ý gì Diệp Phàm hiểu, cô tình nguyện đi theo mình, lại làm đồ trang trí, đó là vợ con, bày ra cho người ta xem thôi, còn bên ngoài chính mình không nói là được.
Đương nhiên, Kiều Viên Viên nói lời này có nhiều ý tứ, cô tình nguyện làm vợ của Diệp Phàm, đương nhiên Diệp Phàm phải cho cô danh phận. Sau đó có người phụ nữ khác, cô có thể không hỏi, nhưng danh phận phải cho cô.
- Ôi…
Diệp Phàm thở dài, đối với chuyện này, hết lòng vì mình còn có gì để nói.
Cô giống như nước, vẻ mặt lương thiện cả đời, Diệp Phàm sẽ không động tâm, đó là lừa người.
Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt nghĩ đến Phượng Khuynh Thành, Triệu Tứ, con nai con Tống Trinh Dao, trong lòng Diệp Phàm thật sự loạn, bất chợt ngớ ngẩn.
- Em biết ngay cả trang trí anh cũng không cho em.
Kiều Viên Viên nước mắt vòng quanh trời đêm lạnh âm thanh khá thê lương, cơ thể cô run rẩy.
Cô vì chính danh phận của mình mà chiến, nói những lời này cô muốn quan hệ giữa cô và Diệp Phàm rõ ràng một chút, không thể mơ hồ không rõ, cô phải xác định quan hệ người yêu giữa hai người.
Việc này với Diệp Phàm mà nói, rất khó có thể lựa chọn.
- Chúng ta đều còn trẻ có lẽ qua vài năm, suy nghĩ của em sẽ thay đổi. Tôi là người nhiều tật xấu, lại lười, hơn nữa trăng hoa. Chưa bao giờ rửa chân đi ngủ, tất thường xuyên đi cả tháng cũng không thay, tính tính nóng nảy, quan trọng là thấy con gái là không bước đi được, sớm muộn gì cũng ngã dưới chân con gái…
Diệp Phàm thiếu chút nữa đem chính mình nói thành tội ác tày trời.
- Anh vào đại lao em cũng đi theo, anh là tên ăn mày em muốn cơm, anh chết em cũng theo, tuyệt không muốn xa một bước. em sẽ không can thiệp chuyện anh làm gì, vì anh là người hùng…
Kiều Viên Viên cuối cùng nghẹn ngào nói.
- Ôi Viên Viên, em thế này anh nói thế nào cho phải, anh…
Diệp Phàm thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy người con gái, duỗi duỗi đầu lưỡi lại gần một chút.
- Anh, em muốn hôn chỗ này
Kiều Viên Viên nhắm đôi mắt đẹp lại, miệng hơi giương lên, lộ ra đầu lưỡi. Giống một quả đào hơi nứt ra.
Diệp Phàm tất nhiên là không do dự, làm một người hái đào, đương nhiên, chỉ là hái xuống gốc cây không dự định hưởng thụ.
Một nụ hôn rất dài, hai người đều đắm chìm trong đó, thật lâu sau, thấy đêm đã khuya, Diệp Phàm mới nói:
- Sáng mai tôi lên máy bay sớm, tôi đưa em về.
- Anh còn chưa trả lời em?
Kiều Viên Viên ỉu xìu nhìn chằm chằm Diệp Phàm không tha.