[Dịch] Quan Thuật

Chương 1127 : Đơn giản là một chữ “lợi” làm đầu.

Ngày đăng: 20:26 15/09/19

Khó trách Lâm Phong tức giận. Trò đùa của Hà Trấn Nam đương nhiên ông ta liếc mắt là có thể biết ngay. Bởi vì lãnh đạo Tỉnh ủy cũng có cái bao để chịu trách nhiệm. Mà cái bao của Lâm Phong lại chính là thành phố Ngư Đồng. Lâm Phong năm nay mới 50 đã ngồi lên ghế Phó chủ tịch thường trực Tỉnh. Đương nhiên hy vọng có thể tiến thêm một bước nữa, qua vào năm có thể giành vị trí Chủ tịch tỉnh. Nếu cơ hội đến, cũng có khả năng được làm một nhiệm kỳ. Đương nhiên, có cơ hội được vào danh sách bộ Chính trị thì sẽ hoàn hảo. Hơn nưã, ông ta cũng đang trong độ tuổi thích hợp, không phải quá già. Mặc dù không thể vào tỉnh ủy nhưng trước khi về hưu có thể làm một Chủ tịch tỉnh cũng là một sự kiện đáng tự hào rồi, cũng là một sự chuyển giao viên mãn đối với cuộc đời mình. Việc phát sinh ở Ngư Đồng, ông ta đương nhiên luôn để tâm đến, thảm án 88 năm ngoái đã khiến Lâm Phong khá bất mãn, không ngờ năm nay lại phát sinh sự việc đáng xấu hổ tương tự. Đồng chí Diệp Phàm của Đảng ủy cục công an thành phố không ngờ nghèo đến mức phải bán tượng đồng. Cục Tài chính Ngư Đồng không có tiền sao? Không thể thế được. Ở đây, đơn giản chỉ là cuộc tranh giành quyền lực thôi. Hà Trấn Nam thì đang bảo vệ quyền uy đứng đầu của mình, Diệp Phàm thì đang tranh thủ lợi ích cho bản thân. Ở đây một chữ “ lợi” thâu tóm toàn bộ sự việc. Đương nhiên, chữ “ lợi” này không chỉ là tư lợi, giống như Diệp Phàm, chuyện phá án cũng là để cho dân chúng có một cuộc sống yên bình, hắn nghĩ cho lợi ích quốc gia. Đương nhiên, đứng từ phương diện khác mà nói, cũng có thể cho là thêm một phần khá hoành tráng vào kinh nghiệm lí lịch của hắn. Trong cùng một thời gian, Triệu Xương Sơn ở Tỉnh ủy cũng đang xem tin tức này, xem xong trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc, lẩm bẩm nói: - Quái, tiểu tử này muốn làm gì đây? Thật là không cho người khác đỡ bận tâm, vừa đến Ngư Đồng đã muốn gây sóng gió, chẳng lẽ cố tình giở mánh lới gì để phá được án? Triệu Xương Sơn thâm trầm, đột nhiên, trên mặt lộ vẻ thản nhiên, cười nói: - Hà Trấn Nam, nên gọi điện cho ông ta xem sao. - Công ty Hoành Địa ra giá ba triệu rưỡi, có ai trả cao hơn không? An Vệ Dân hô lên bằng giọng khàn khàn, nghe như đang có con quạ đang ở đấy. Cũng khó trách anh ta, cả đêm qua không ngủ, lại thêm lo lắng, bị áp lực đến mức này rồi. Không có ai trả thêm, An Vệ Dân gõ mạnh đầu búa gỗ xuống mặt bàn làm việc một tiếng, hô: - Giao dịch hoàn thành, mời người phụ trách công ty Hoành Địa lập tức ký kết hiệp định, trả tiền. - Đồng chí Hà Trấn Đông, lập tức chỉ thị cho cục tài chính cấp tiền. Nếu tượng đồng thực sự bị bán, đồng chí phải chịu trách nhiệm. Phó chủ tịch thường trực tỉnh, Lâm Phong, giọng điệu khá nghiêm trọng. Hà Trấn Nam sau khi buông điện thoại, mặt tái mét, mắng: “là ai đâm vậy, ông đây còn chưa động thủ đã có người đâm trước rồi. - Ngoài Lý Quốc Hùng và Thái Chí Dương thì còn ai vào đây nữa? Bản thân Diệp Phàm, tuyệt đối không thể Khang Văn Sinh nói. - Hừ Hà Trấn Nam rút điện thoại gọi cho An Lôi. Nói đến công ty Hoành Địa của Việt Châu này, Diệp Phàm đương nhiên không biết đây là đại thần phương nào. Tuy nhiên, bây giờ Diệp Phàm đã hiểu, bởi vì Diệp Phàm gọi điện cho Thượng Thiên Đồ,chủ tịch công ty Hoành Xương Thủy Châu, yêu cầu anh ta phái người đến mua cho được tượng đồng này. Vừa rồi, Thượng Thiên Đồ cười nói công ty Hoành Địa Việt Châu chính là công ty anh em với bọn họ. Một Hoành Xương, một Hoành Địa, xem ra rất khí phách. Năm phút đồng hồ qua đi, mua bán giao dịch xong, chủ tịch công ty Hoành Địa, Trần Phong Đài lấy tiền mặt, đầy một thùng tiền. - Cảm ơn sự ủng hộ của chủ tịch Trần dành cho chúng tôi. Chủ tịch Trần, về sau cục chúng tôi có tiền rồi, có thể bán lại tượng đồng cho chúng tôi được không, chúng tôi tình nguyện trả thêm 20% Diệp Phàm cười nói. - Cái đó, đến lúc đó sẽ xem xét lại. Tượng đồng to như vậy, có lẽ sang năm công ty chúng tôi sẽ đến mang đi, tạm thời để lại đây có được không? Trần Phong Đài vẻ mặt cười đầy ẩn ý, nói. Biết Diệp Phàm không đơn giản, Thượng Thiên Đồ thiếu chút nữa tâng bốc hắn thành thần thánh. - Được. Diệp Phàm vừa mới gật đầu, bên kia sớm có người hô lên: - Diệp Phàm, không cần bán tượng đồng. Vừa rồi cục trưởng cục Tài chính thành phố đã huy động tiền từ nhiều nguồn, đã huy động đượcnăm triệu, trực tiếp gửi đến cục các anh rồi. Lúc này, một người đầy mồ hồi chen chúc từ bên ngoài vào vội hô lớn. - Anh là? Diệp Phàm cố ý hỏi - Tôi là Lôi Dương ở cục Tài chính thành phố, cục trưởng An bảo tôi tới. Lôi Dương đầm đìa mồ hôi, đương nhiên là nói cho các phóng viên tại đó nghe. - Muộn rồi, đã bán tượng đồng cho công ty Hoành Địa. Đây chính là Chủ tịch Trần Phong Đài. Diệp Phàm chỉ vào Trần Phong Đài nói. Không lâu sau, Diệp Phàm nhận được điện thoại của Hà Trấn Nam ở Thành ủy, nói: - Đồng chí Diệp Phàm, lập tức mua lại tượng đồng. Trả nhiều thêm một chút cũng không sao, tiền trả thêm sẽ do cục Tài chính thành phố trả cho các cậu. - Cái này chỉ e là không ổn lắm. Cục Tài chính thành phố đã hết tiền từ lâu, như vậy có phải làm họ khó xử quá hay không. Đặc biệt là cục trưởng An, là phụ nữ, quản lý tài vụ không dễ, có biết bao nhiêu là vấn đề, hơn nữa, số tiền lớn. Nghe nói, để lấy được đủ số tiền năm triệu này, cô ấy đã phải chạy đôn chạy đáo. Diệp Phàm thản nhiên nói. Trong lòng thầm nói, bây giờ ông đã gấp rồi cơ đấy, nhưng mà muộn rồi. Ông gấp nhưng tôi không gấp. - Cái khác chưa bàn tới, trước tiên hãy mua lại tượng đồng. Hà Trấn Nam giọng điệu nghiêm túc. - Vậy để tôi hỏi chủ tịch Trần đã rồi sẽ nói sau. Diệp Phàm gác máy, bàn bạc với chủ tịch Trần về việc này, tuy nhiên, Trần Phong Đài lại thẳng thừng lắc đầu, nói là tạm thời không có ý định bán lại tượng đồng cho cục thành phố. Diệp Phàm đành phải trở về nói với Hà Trấn Nam, thiếu chút nữa lão tức nổ phổi, hừ giọng nói: - Việc này để tôi bảo Thư kí Giang qua can thiệp bên công ty Hoành Địa, hừ. Cậu làm tốt lắm. - Tôi chẳng làm chuyện tốt gì cả. Diệp Phàm bình tĩnh phản công. Thịch một tiếng, bên kia dập máy. - Tên khốn kiếp này. Ngu xuẩn. Hà Trấn Nam đập tay lên bàn, bật dậy, môi run lẩy bẩy. Chỉ vào Giang Ly Ly nói: - Cô lập tức liên hệ với Trần Phong Đài của công ty Hoành Địa, dù có phải làm gì, cũng phải đem được tượng đồng về cục thành phố. - Nếu họ thét giá bằng trời thì làm thế nào ạ? Giang Ly Ly có vẻ chần chừ. - Có thể đòi bao nhiêu tiền chứ. Tuy nhiên để giải quyết thủ tục, tượng đồng không nhúc nhích tí nào. Nhiều nhất cho họ thêm hai trăm ngàn nữa. Đây là thành phố Ngư Dương, bọn họ còn muốn làm ăn kinh doanh không, hừ. Hà Trấn Nam lộ rõ khí phách. - Cái đó, trước tiên anh đừng gấp. Tuy nhiên tôi cũng vừa hỏi thăm về công ty Hoành Địa, bọn họ kinh doanh ở phạm vi tỉnh thành, có những việc chúng ta không tiện nói. Khang Văn Sinh vẻ mặt khó coi, nói. - Trên tỉnh thành thì có gì mà ghê gớm. Nếu làm tôi bực mình thì tôi cho đóng cửa công ty của bọn họ dễ như bỡn. Nhanh đi giải quyết công việc đi, lằng nhằng làm gì. Văn Sinh, cậu cũng đi cùng, hết sức thuyết phục Trần Phong Đài. Hà Trấn Nam thực sự tức giận, quát Giang Ly Ly. - Mọi người, có hơn tám triệu này, khấu trừ nợ hai triệu, còn lại hơn năm triệu, cục chúng ta có tiền rồi. Số tiền này sẽ dùng để phá án. Tôi đề nghị lấy ra năm trăm ngàn để thưởng cho các đồng chí có cống hiến lớn trong việc phá án, mọi người thấy sao? Buổi chiều, Diệp Phàm ngồi trong phòng họp, vẻ mặt nghiêm túc nói. Chủ tịch phòng Chính trị Hoàng Chí Minh không do dự, trực tiếp gật đầu, nói thêm vào: - Tôi tán thành đề nghị này, các đồng chí, cục chúng ta đã tới thời khắc mấu chốt, tôi không muốn người khác mắng chúng ta là một đám giá áo túi cơm. - Đúng, tôi tán thành. Phó cục trưởng Vi Minh Phi không đợi Phó cục trưởng Chu Thiết Kiếm thể hiện thái độ đã tranh tán thành trước. Thấy rằng đa số mọi người đều tán thành, Chu Thiết Kiếm đành phải gật đầu tỏ vẻ tán thành. - Diệp Phàm, có phải nên thay đổi cách xử phạt đối với đồng chí Từ Lâm và Chung Nhất Minh hay không. Chẳng qua là chỉ là đến muộn mười phút, bình thường biểu hiện của hai đồng chí ấy cũng không đến nỗi, cứ khai trừ như vậy có chút đáng tiếc. Lúc này, Phó cục trưởng Trần Cương dò hỏi. Bởi vì, Chu Thiết Kiếm hướng ánh mắt về phía ông ta. - Đúng thế, Từ Lâm và Chung Nhất Minh là hai đồng chí tốt, làm cảnh sát hình sự đã mười mấy năm. Cũng đã từng đổ mồ hôi và máu cho sự nghiệp, giành được rất nhiều giấy khen,thư vinh dự. Tôi thấy khai trừ là hình thức xử phạt có phần nặng nề, đổi thành cảnh cáo là được rồi. Chu Thiết Kiếm tiếp lời để dẫn vào đề. - Khai trừ là quá đáng sao? Tôi thấy chưa chắc Từ Lâm và Chung Nhất Minh đã phạm lỗi gì, chủ nhiệm An Vệ Dân có giải thích bao nhiêu lần mà còn đến muộn. Đây không phải là vấn đề muộn hay không. Đây là do trong tư tưởng nhận thức có vấn đề nghiêm trọng. Về sau còn nói năng lỗ mãng, đấu trí với Diệp Phàm ngay trước mặt mọi người. Diệp Phàm là ai, anh ấy là nhân vật số một của cục chúng ta, Đảng ủy, là đại biểu Đảng. Hành vi của hai người Từ Lâm và Chung Nhất Minh khó mà chấp nhận được, chính là không phục tùng lãnh đạo của tổ chức Đảng. Đồng chí như vậy thì còn ở lại trong cục làm gì, ai cũng làm trái, cục chúng ta chẳng phải phá đại án đến cùng hay sao. Các đồng chí nên hướng về một chỗ, cố gắng kiên trì đến cùng mới đúng. Diệp Phàm chính là trung tâm, chỉ có đoàn kết bộ máy, toàn cục đoàn kết mới chính là điểm mấu chốt để phá được đại án 88. Một người thân của Phó chủ nhiệm Phòng chính trị pháp luật Trương Đắc Lâm đã chết trong vụ thảm án 88, cho nên ông chủ trương cố gắng phá án đến cùng. Hơn nữa, người này vốn chính trực, từ lâu đã không hài lòng với bộ máy khống chế cả cục gồm bốn người do Chu Thiết Kiếm cầm đầu, và còn có Từ Lâm, Chung Nhất Minh, Trần Cương. Vì tập đoàn nhỏ này mặc kệ chuyện chính sự, thường gây sự ở các cuộc họp thường vụ. Luôn muốn giành lợi ích cho bản thân, đặc biệt khi bố trí sắp xếp nhân sự, thông thường đều xen một tay vào . Lúc trước, cục trưởng tiền nhiệm cũng không có cách nào xử lí những vụ ồn ào này. Cuối cùng, mỗi lần sắp xếp nhân sự đều dành ra một chỗ. Phân cho chút quyền nhân sự cũng không có gì đáng trách. Điều khiến cho Trương Đắc Lâm không thuận mắt nhất là việc bọn họ sắp xếp nhân sự không căn cứ vào tài đức, hoàn toàn là nhìn xem ai là người mình thích hay phong bao to hay không. Người sắp xếp vào các vị trí công việc thì làm ăn không rõ ràng, hoặc là không thực sự làm việc. Biến cả cục thành phố Ngư Đồng đầy chướng khí mù mịt. Tuy nhiên, bởi vì cục trưởng tiền nhiệm dung túng, tuy Trương Đức Lâm đã nói vài lần, nhưng không ai để ý đến lời ông ấy. Mặt khác toàn bộ thành viên tổ chức Đảng đều im lặng không nói gì, cũng không bàn tiếp. Bây giờ Diệp Phàm tới rồi, khiến Trương Đức Lâm có hy vọng. Tuy chưa biết có thể đi theo Diệp Phàm hay không, trong sự tranh chấp của hai người đầu sỏ, Trương Đức Lâm kiên quyết đi theo Diệp Phàm đối đầu với những thử thách khó khăn. Sự việc bán tượng đồng của Diệp Phàm hôm nay đã thuyết phục được ông ta. Cái này, thời xưa người ta gọi là kẻ sĩ có thể hy sinh vì người tri kỉ. Phó chính ủy Uông Hồng cũng không phải thuộc tập đoàn của Chu Thiết Kiếm. Nhưng quan hệ của ông ta với Từ Lâm cũng không đến nỗi nào, chu mồm thè lưỡi kiên trì nói: - Diệp Phàm, Chủ nhiệm Trương, Từ Lâm làm sai, phải phê bình giáo dục nghiêm khắc, nên xử phạt là đúng. Tuy nhiên, tôi chỉ hy vọng cậu cho anh ta một cơ hội sửa sai. Cho nên hãy cho Từ Lâm một cơ hội, để giúp hắn lập công chuộc tội. - Đối với những đồng chí có thái độ tốt thì nên cho họ cơ hội lập công chuộc tội, nhưng câu mà anh ta nói trước khi đi ông không nghe thấy sao? Để tôi nhắc cho ông nghe, chính anh ta không thừa nhận vấn đề nghiêm trọng về tư tường của mình. Không phải Diệp Phàm tôi không bỏ qua cho anh ta, mà là cục chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua cho những đồng chí như vậy. Cục chúng ta không tiến hành một cuộc cải cách thì không được rồi, phải tiến hành chỉnh đốn cảnh dung cảnh phong mới được, tiến hành thay đổi cách bố trí các chức danh. Thiết lập nên một cơ cấu kiểm soát tương đối hoàn thiện và công bằng, nên thưởng sẽ thưởng, nên phạt phải phạt. Quyết không nể tình. Các đồng chí, thời gian của chúng ta không còn nhiều. Nửa năm nữa, không phá được án, Diệp Phàm tôi tự nguyện cởi bỏ bộ cảnh phục thần thánh này. Tuy nhiên, còn tại chức thì vẫn ;à hạt nhân, thành viên Đảng ủy, tôi đã gửi thư quyết tâm của cục chúng ta cho Gíam đốc sở Công an tỉnh Trần Bố Hòa. Trong nửa năm không phá được án, mọi người tự nhìn đi. Khi đó Giám đốc Trần sau khi xem xong bình tĩnh nói: - Đồng chí Diệp Phàm, cậu có thư quyết tâm như vậy là rất tốt Tôi nghĩ, sở tỉnh cũng nên tạo chút áp lực cho các đồng chí trong cục. Bộ Công an sẽ giám sát rất chặt việc này. Nếu trong vòng nửa năm không phá được án, sở tỉnh sẽ ra tay. Toàn bộ thành viên trong tổ chức Đảng cục sở tỉnh đến lúc đó sẽ kiến nghị với thành phố Ngư Đồng để cho họ từ chức, dành những vị trí này cho những người có năng lực. Hôm nay, lời của Giám đốc Trần tôi nói ra cho mọi người biết, nên làm gì thì mọi người tự quyết định. Đừng cho rằng Diệp Phàm đang tung tin giật gân, đây là chỉ thị trực tiếp của giám đốc sở. Mọi người truyền tay đọc đi. Diệp Phàm vừa nói những lời này, toàn bộ những người ngồi đó mặt đều biến sắc. Truyền đọc chỉ thị Diệp Phàm đưa, sắc mặt nghiêm trọng. Một lúc lâu sau, toàn thể mọi người đều chùng xuống. Bọn họ biết, Diệp Phàm ra tay đến bước này, là cột toàn bộ thành viên tổ chức Đảng cục lại trên cùng một chiếc thuyền. Thời gian chỉ có nửa năm, không phá được án thì toàn bộ từ chức. Làm gì có ai không hiểu ý tứ đó. Nếu không cố gắng hết sức, thì cả bọn đều xui xẻo. - Còn không phá được án, thì cởi cả bộ áo này. Phó chủ nhiệm Trương Đức Lâm đột nhiên hô lớn. - Phá án. Vài đồng chí thành viên tổ Đảng cũng hô lên. Một là tỏ ra bất bình trước cách làm của Diệp Phàm. Hai là nếu không phá được án thì cũng muối mặt Ai mà chẳng muốn giữ thể diện, phá được án cũng oai lắm chứ. Chuyện của Từ Lâm và Chung Nhất Minh tự nhiên không ai nhắc đến nữa. Chu Thiết Kiếm cũng không dám hé răng, âm thầm ngồi đó như khúc gỗ Chỉ lo bị vây bủa bởi toàn bộ các đồng chí thành viên tổ chức Đảng. Vì cái mũ quan trên đầu, bọn họ quyết sẽ không thay đổi. - Tốt. Mọi người đều rất quyết tâm. Tôi mượn hoa hiến Phật, vừa rồi tính toán lại quỹ bí thư của tôi, phát hiện còn lại khoảng một trăm nghìn. Như vậy đi, chủ nhiệm An, anh lập tức sắp xếp đi, buổi tối mở đai hội tuyên thệ ở nhà ăn trước khi xuất quân. Lập tức tổ chức người đi mua chút đồ ăn. Buổi tối, tôi cùng mọi người uống vài chén. Diệp Phàm đập tay một tiếng lên bàn, một tiếng thịch, đại hội kết thúc. Phó chủ nhiệm phòng thứ năm của Uỷ ban Kỷ luật Trung ương, Lý Long nhấc điện thoại lên gọi: - Anh, dạo này sao rồi? - Cũng vẫn vậy thôi. haha. Phó bí thư chuyên trách Uỷ ban Kỷ luật thứ hai của Ngư Đồng, Vu Chí Hải là bà con xa của Lý Long Đương nhiên, kiểu quan hệ xa lắc xa lơ này, Chí Hải cũng không thiếu, chỉ là họ hàng thế thôi. Bởi vì cha của Lý Long là Lý Khiếu Phong lúc lên thượng tướng liền rời khỏi Ngư Đồng, Lý Khiếu Phong cũng không phải sinh ra ở Ngư Đồng. Cho nên, ở thành phố Ngư Đồng này cũng ít người biết đến Phó bộ trưởng bộ quốc phòng nổi tiếng cả nước, Lý Khiếu Phong này. Sau hậu trường là Đại soái Vương bài của tổ đặc nhiệm A, thượng tướng cứng rắn trong giới quân sự Vu Chí Hải, có chỗ dựa vững chắc như vậy, người Ngư Đồng cơ bản là không biết. Đương nhiên, Vu Chí Hải có thể ngồi lên vị trí này cũng là nhờ có chút quan hệ với Lý tướng quân. - Thành phố anh có phải vừa có một bí thư Đảng ủy công an mới đến tên là Diệp Phàm phải không? Lý Long bắt đầu vào đề. - Chuyện này làm sao cậu biết được. Xem ra bác cũng hay quan tâm đến quê hương nhỉ. Vu Chí Hải khẽ khen tặng. Mặc dù là thân thích, cũng phân cao thấp, thỉnh thoảng phải nịnh nọt chút. Bằng không, nếu mình cho rằng thân thích thì không sao cả, thì người ta rồi sẽ đối xử với mình không ra sao, tạo nên quan hệ thân thiết chính là do đạo lý này. - Cha en đương nhiên không thể quên quê hương. Tuy nhiên, cha en và bí thư Diệp Phàm của thành phố anh có quan hệ rất thân thiết. Lý Long nhắc đến cha là Lý Khiếu Phong. - Có phải muốn tôi chiếu cố hắn? Vu Chí Hải vừa nghe liền hiểu ngay Dù sao bản thân cũng là phó bí thư thành ủy, hơn nữa lại là người bản địa ở Ngư Đồng. Bản thân cũng có tiếng nói trong cuộc họp hội ý bí thư. Diệp Phàm là một Bí thư mới đến, ảnh hưởng còn kém xa mình. - Không phải chiếu cố, mà là ủng hộ cậu ấy. Lý Long nói không chút khách sáo. Về sau lại nói thêm: - Đây là ý của cha em, không phải ủng hộ bình thường, mà là toàn lực ủng hộ. Vu Chí Hải có chút kinh hãi, bảo bản thân chiếu cố hắn thì còn có lý. Ủng hộ hai chữ này thật khiến bản thân phải cân nhắc, còn phải toàn tâm toàn ý ủng hộ. Nói trắng ra là, chính là bảo mình làm người hầu cho Diệp Phàm. Lúc nào cũng theo hắn đánh trận. Rút cục hắn có lai lịch thế nào? Vu Chí Hải đương nhiên không phản kháng lại Lý Khiếu Phong, đó là một pho tượng lớn không thể đạp đổ Vu Chí Hải biết rõ, không có Lý gia, mình cũng chẳng có gì. Vu Chính Hải muốn thám thính về Diệp Phàm một chút. - Cái khác em không muốn nói. Triệu Xương Sơn, nhân vật số một của tỉnh các cậu đã từng gặp hắn. Lý Long thản nhiên cười và tung ra con át chủ bài. - Hắn là người của Triệu gia? Vu Chí Hải có vẻ ngạc nhiên, nhưng lại nghĩ là Diệp Phàm không phải họ Diệp, làm sao có thể là người Triệu gia được, có lẽ là họ hàng xa. Giống như quan hệ của mình và Lý gia vậy. Điều càng khiến Vu Chính Hải không hiểu đó là quan hệ của Lý gia và Triệu gia cũng bình thường thôi, khi trước hình như còn xảy ra mâu thuẫn gì đó. Đương nhiên, về những vấn đề lớn, hai gia tộc vẫn rất khách khí Lý Khiếu Phong là một người điềm đạm. Không lẽ, Triệu gia và Lý gia có hiệp định gì đó, có vẻ thế mà cũng không giống lắm. Việc này đúng là nghĩ không ra… Dường như Lý Long biết được tâm tư của Vu Chí Hải, cười nói: - Không phải là người của Triệu gia. Hắn có quan hệ khá tốt với tiểu thư Triệu Tứ nhà Triệu gia. - Ôi. Vu Chí Hải bừng tỉnh, thầm nhủ “hóa ra là con rể tương lai. - Anh lại sai rồi. Hắn chỉ là có quan hệ tốt với Triệu tứ thôi, cũng không phải loại quan hệ mà cậu tưởng tượng đâu. Haha. Lý Long khá vui vẻ. Mới đây, Diệp Phàm quyên góp cho anh ta một khoản tiền hợp pháp lớn Về mặt kinh tế đã được rảnh tay, hơn nữa, cơ thể được điều trị bởi thảo dược cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Thêm vào đó, theo như Thiết Chiêm Hùng nói, biết được Diệp Phàm đã là tướng quân rồi, Cùng với cảm giác kinh ngạc thì cũng quyết định sẽ đi theo Diệp Phàm đến cùng, tranh thủ trở thành thế hệ tương lai của Diệp Phàm. Cái này, kiểu người có tiền đồ rộng mở không lường được như Diệp Phàm. Nếu không bị ngã, tương lai chắc chắn sẽ xây dựng tổ chức của riêng mình. Bản thân giành tiến vào trước cũng được coi là giành được cơ hội đầu tiên, chiếm được một phần đất Nói trắng ra, không khác lắm so với khai quốc công thần. Tuy nhiên, trước mắt Lý Long chỉ có thể xem là bước nửa chân vào được thôi. Hơn nữa, liên quan đến vụ việc lần này, Lý Long cũng đã bàn bạc với cha mình, Lý tướng quân không nói thêm gì, liền bảo Lý Long đi theo Diệp Phàm. Lần này, Lý tướng quân tự mình ra mặt giúp Diệp Phàm có được vị trí này, cũng là vì đất nước. Một là không muốn lãng phí nhân tài cho đất nước. Hai cũng là vì dự định cho Lý Long về sau. Nói là trải đường trước cũng khôngquá. Cho nên, công tư đôi đường trọn vẹn được cả. Diệp nhi đã gia nhập tập đoàn pháp nhãn Hải phái từ lâu. Xem chừng là người nối nghiệp được Trấn gia đương thời cầm quyền bồi dưỡng Đương nhiên, cũng không phải nói Diệp Phàm chính là người nối nghiệp thế hệ sau, con đường của hắn thực ra còn rất dài. Cho nên, dùng từ “tiền đồ vô lượng” đối với Diệp Phàm là hoàn toàn chính xác. Hai người Lý Khiếu Phong và Triệu Bảo Cương sớm đã nhìn thấy được điều này Bằng không, với thân phận Triệu Bảo Cương, làm gì thể hiện thiện ý với Diệp Phàm Mặc dù Diệp Phàm hiện nay đã là thiếu tướng. Trong mắt Lý Khiếu Phong và Triệu Bảo Cương, cũng chẳng là gì cả. - Không phải, vậy lạ nhỉ Vu Chí Hải càu nhàu một câu, đương nhiên muốn nghe lý do thật sự Để bản thân có đi theo Diệp Phàm thì cũng hiểu được là vì sao. Nếu không cứ tối như hũ nút, thật khó chịu. - Thứ trưởng Công an Thiết Chiêm Hùng là anh em kết nghĩa với hắn. Đại tiểu thư Kiều Viên Viên của Kiều gia ở Ban tổ chức Trung ương cũng có quan hệ khá thân thiết với hắn, có vẻ đã đi tới bước đó rồi. Không nói nữa, anh, anh hãy thay đổi quan điểm một chút. Anh ủng hộ hắn, tuyệt đối không thiệt thòi. Lý Long khẩu khí chắc nịch, đương nhiên là để cổ vũ cho Vu Chí Hải. - Thảo nào, ngày đó theo hắn xuống còn có phó bộ trưởng thường vụ Cố Danh, còn có một vị là Giam đốc sở tỉnh Trần Bố Hòa, hóa ra có một tầng quan hệ như vậy. Lý Long, cậu nói với bác một câu, tôi nghe lời bác. Vu Chí Hải biểu lộ thái độ kiên quyết. - Sự lựa chọn của anh là rất chính xác. Ly Long buông điện thoại. Đêm khuya, Diệp Phàm đến phân khu quân đội thành phố Ngư Đồng, nghe nói Lô tư lệnh đang làm thêm ở văn phòng. Sắp cuối năm rồi, đối với người bình thường mà nói là nghỉ ngơi, nhưng phân khu quân đội thì càng bận hơn. Bởi vì nhiều sự việc cần phải đích thân ông ấy xử lí. Diệp Phàm nhậm chức Bí thư Đảng ủy công an thành phố Ngư Đồng, lính gác không dám chậm trễ Còn tưởng cục công an thành phố cần quân đội phối hợp bắt giữ tội phạm bỏ trốn hay gì đó. Bởi vì, cái loại sự việc như thế này cũng đã phát sinh vài lần, không phải điều gì mới mẻ. Trực tiếp tới văn phòng Lô An Cương. - Hoan nghênh Bí thư Diệp, mời ngồi Lô An Cương khá là khách sáo. Thấy đêm khuya Diệp Phàm còn tới chơi, Lô An Cương cũng có chút nghi hoặc, trong lòng nghĩ chắc là hắn cần sự ủng hộ của mình, hoặc nói trắng ra là hắn muôn lôi kéo cách mình. Lô An Cương cao to, nhìn áng chừng ba mươi mấy tuổi, khá có phong cách quân nhân Diệp Phàm có điều tra qua về lí lịch của anh ta. Người này cũng không có nhiều chỗ dựa lắm. Có thể ngồi lên tới vị trí này, tất cả đều dựa vào bản thân tự mình cố gắng. Đương nhiên, cũng là may mắn nữa. Anh lính phục vụ pha trà xong mang ra - Lô tư lệnh, đêm khuya đến thăm, quấy rầy rồi. Diệp Phàm có vẻ hơi ngượng ngùng, nói. - Không có gì, dù sao buổi tối tôi cũng không được ngủ, phải làm thêm, Lô An Cương thản nhiên cười cười. - Như vậy đi, tôi nói ngắn gọn, đêm khuya tới đây, tôi cần anh giúp đỡ Diệp Phàm đi thẳng vào vấn đề, quyết định tung ra quân bài chưa lật.