[Dịch] Quan Thuật
Chương 1142 : Tôi sai rồi.
Ngày đăng: 20:26 15/09/19
Mãi một lúc sau anh ta mới phẫn nộ lên tiếng:
- Hôm nay Khúc Bạch Thu tôi sẽ trực tiếp tra khảo anh, cái gì dám chỉ trích viện chúng ta phá án là phạm pháp? Cái gì lại gọi là phạm pháp, anh có hiểu không?
Sau khi quát xong, Vệ Trọng vẫn không có động tĩnh gì, anh ta bèn nói luôn:
- Sao hả Trưởng phòng Vệ, có phải lời nói của tôi không có người nghe sao?
- Việc này, Trưởng viện Khúc…
Vệ Trọng nhìn Khúc Bạch Thu cũng với khuôn mặt khó xử, việc này không có giấy bắt người thì làm sao có thể tùy tiện bắt người, hôm nay dù gì cũng không chuẩn bị cho việc bắt người.
Nhưng, Khúc Bạch Thu vẫn rất kiên cường, Vệ Trọng không dám kháng lại, chỉ có hai người con gái dưới quyền nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, xin anh phối hợp cùng với chúng tôi, đừng gây khó dễ cho chúng tôi.
Hai viên kiểm sát tiến lên phía trước, lấy còng ra định đưa Diệp Phàm đi.
- Đội trưởng Điền, tiễn khách.
Diệp Phàm đột nhiên từ bên ngoài nói.
Cửa rầm một cái mở ra, Điền Thất Hòa cùng mấy viên cảnh sát tiến đến, chỉ mấy bước đã tiến đến trước mặt Diệp Phàm, trợn mắt nhìn Vệ Trọng.
Hai viên kiểm sát đành phải dừng bước, chứng tỏ muốn đối đầu với người ta, đây là địa phận của người ta mà lại đòi dẫn người ta đi, định không coi cảnh sát nơi đây ra gì.
- Tạo phản rồi, dám chống lại công pháp.
Khúc Bạch Thu hét lên một tiếng, rồi nói với cô nhân viên bên cạnh:
- Lập tức gọi điện cho Bí thư Hà Trấn Nam, tôi xem xem, gan của cán bộ Ngư Đồng này to cỡ nào.
Nữ kiểm sát lập tức lấy điện thoại và gọi, nhưng rồi khuôn mặt ngắn tũn nói:
- Trưởng viện Khúc, không gọi được cho Bí thư Hà.
- Bí thư Thái, phiền anh gọi xem sao. Bí thư Hà có số khác hay không.
Khúc Bạch Thu nói, liếc nhìn Diệp Phàm.
Thái Chí Dương cũng kiên trì gọi điện rồi cũng nói không gọi điện được, gọi đến nhà thì người nhà nói Bí thư không có nhà. Trong lòng hắn ta đang chửi thầm Bí thư Hà cố ý tắt máy.
- Đừng tưởng không có Bí thư Hà thì không còn ai trị được anh, hôm nay Khúc Bạch Thu đến đay nếu không tra khảo anh thì không phải là họ Khúc nữa.
Khúc Bạch Thu hừm một tiếng rồi trực tiếp gọi điện cho Viện trưởng Khương Nhất Lâm.
Âm thanh rất lớn, mọi người trong phòng đều có thể nghe rõ.
- Bí thư Khương, đồng chí Diệp Phàm của thành phố Ngư Đồng không phối hợ cùng với chúng tôi, hơn nữa, còn kiêu ngạo, tự cao tự đại…. Tôi muốn lập tực bắt Diệp Phàm, chủ tịch Mai Hồng bị giết, lú đó anh ta có mặt có cả Vương Đông làm chứng, vì thế anh ta là người nhiều nghi ngờ nhất, đối với loại người này viện chúng ta không thể nương tay được, nếu để cho anh ta thoát thì sao được?
Khúc Bạch Thu khiến sự việc phức tạp lên.
- Sự việc vẫn chưa điều tra rõ ràng, anh cho người gọi điện cho Bí thư Hà trước đã.
Khương Nhất Lâm không có quyết định gì ngay.
Việc này, bắt một Bí thư Thành ủy không phải là việc đơn giản, huống chi, sự việc còn đang trong quá trình điều tra, chưa có chứng cứ gì. Nếu cuối cùng điều tra không ra gì thì sẽ mất mặt.
Huống chi, ngồi ở vị trí của Diệp Phàm thì chẳng có ai không có lãnh đạo đằng sau hỗ trợ, tự nhiên lại lôi cả Khương Nhất Lâm ra, cũng không thể nghĩ ra sự việc sẽ rắc rối thế nào.
- Không liên lạc được với Bí thư Hà.
Khương Nhất Lâm nói.
- Không liên lạc được thì tìm xem.
Khương Nhất Lâm nói, cũng thầm nghĩ, nghĩ tới trò
“tắt máy” không thấy bóng dáng đâu. Ở Ngư Đồng đến những người của Hà Trấn Nam cũng không lộ diện thì bản thân ông ấy cũng sẽ không lộ diện.
- Bí thư Khương, đối với việc chọn người thành phố Triệu Hồ tôi cũng đã suy xét rồi.
Khúc Bạch Thu bỗng nhien nói ra câu không liên quan, mọi người khác đều không hiểu gì, chỉ có Khương Nhất Lâm hiểu.
Bởi vì gần đây Viện kiểm sát đang suy xét chọn người làm Viện kiểm sát trưởng thành phố Triều Hồ, mà Khương Nhất Lâm là ứng cử viên không có chút cản trở nào.
Mặc dù nói làm theo quy định của luật pháp, chọn người làm Viện trưởng Viện kiểm sát thành phố Triều Hồ sau khi được Hội đồng nhân dân thành phố chọn ra, sẽ phải đệ trình lên Hội viên thường vụ Hội đồng đại biểu nhân dân tỉnh phê chuẩn, nhưng đây chỉ là thủ tục mà thôi. Viện kiểm sát tỉnh có quyền quyết định rất lớn trong việc bổ nhiệm Viện trưởng Viện kiểm sát thành phố Triều Hồ. Còn những gì thể hiện bên ngoài cũng chỉ là quy định mà thôi.
- Vậy được, hãy đưa người đến phòng thẩm vấn của Viện trước, nhưng thái độ của các anh cũng nên mềm mỏng chút, dù gì thì sự việc còn chưa có quyết định gì rõ ràng, đừng có gây náo loạn như thế……. Khương Nhất Lâm biết Khúc Bạch Thu sẽ ủng hộ mình trong cuộc tuyển chọn viện trưởng lần này, có được sự ủng hộ của hắn ta là ông ta có thể được 80% số phiếu đồng ý rồi.
Để thực hiện được ý đồ của mình, Diệp Phàm đành phải mềm mỏng, hy sinh. Hơn nữa, sau này không điều tra ra được gì, có thể dựa vào việc nói mình là người có hiềm nghi nhiều nhất để có thể nói lại việc làm tắc trách của nhân viên Viện kiểm sát. Đương nhiên cũng có ảnh hưởng nhất định, Khương Nhất Lâm tin mình có thể làm ổn thỏa việc này.
Dù gì thì Khương Nhất Lâm cũng là quan cao cấp Phó tỉnh, cao hơn Diệp Phàm nhiều lần. Ông ta không tin một Bí thư cấp Thành phố lại có thể làm kinh thiên động địa được.
- Các anh tránh ra, Viện trưởng Viện kiểm sát đã có chỉ thị, lập tức bắt đồng chí Diệp Phàm. Nếu các anh chống cự, cũng chính là chống người thi hành công vụ, cùng giải về giải quyết.
Khúc Bạch Thu tắt điện thoại, khí phách ngang tàng, hừm nói với Vệ Trọng.
Điền Thất Hòa nhìn Diệp Phàm rồi lại nhìn Khúc Bạch Thu. Nhưng, anh ta chịu đựng, đứng sãn sang phía sau Diệp Phàm, nhìn đám người Vệ Trọng như hổ rình mồi, nếu muốn bắt người thì sãn sang xông ra tấn công.
Mấy cảnh sát viên trong lòng lo lắng, than thở, lần này các lãnh đạo chiến đấu với nhau, thân tép riu đứng giữa thật là đen đủi.
Nhưng, đội trưởng Điền Thất Hòa vẫn chưa lên tiếng, Diệp Phàm vẫn thản nhiên ngồi đó, mấy cảnh sát đó cũng không gan nào dám chạy trước, nếu Bí thư Diệp có quay lại thì chắc chắn sẽ bị khai trừ ra khỏi hàng ngũ công an. Ngày trước hai vị Phó cục vì không nghe lời nên bị khai trừ. Ví dụ như thế lúc nào cũng là lời cảnh báo cho các cảnh sát viên. Vì thế bằng bất cứa giá nào, cảnh sát hình sự cũng phải đối đầu với đám người Vệ Trọng.
- Các anh thật sự biết luật mà vẫn phạm luật, dám chống lại luật pháp phái không. Diệp Phàm đã bị Viện kiểm sát tỉnh phê chuẩn bắt đi vì là hiềm nghi lớn trong một vụ giết người, các anh nếu bao che cũng sẽ là đồng lõa, bắt hết vào nhà giam.
Khúc Bạch Thu lớn tiếng giáo huấn.
Mấy viên cảnh sát vẫn không động tĩnh gì, lại là một tiếng “rầm” giáng lên bàn, nhìn Mã Bách Sinh nói:
- Lập tức gọi điện cho Viện kiểm sát trưởng thành phố Cố, dẫn người đến đây. Tôi xem xem, cục công an này còn dám chống đối pháp luật hay không?
Đúng lúc đó, điện thoại Diệp Phàm đổ chuông, là giọng nói của Trấn Đông Hải:
- Ngày mai anh hãy dừng lại việc của Ngư Đồng, tới thành phố Phổ Hải, việc của Đỗ Phong không thể kéo dài thêm nữa. Gần đây bên ngoài đã có động tĩnh, anh lại không rảnh rỗi, Đỗ Phong là một nhân tài, rất có ích, bằng không anh tự mình giải quyết cũng được.
- Nhưng tôi không có cách nào mà đi được.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Anh nói thế có ý gì, định cãi lại lời quân lệnh sao.
Trấn Đông Hải giả giọng dọa người. Xem ra, nước ngoài đã có động tĩnh, ông ấy ngồi không yên rồi.
- Không phải ý đó, vấn đề là tôi sắp phải ngồi tù rồi, làm sao có thể đi Phổ Hải xử lý việc này việc kia được.
Diệp Phàm cố ý bất đắc dĩ than nói.
- Ngồi tù, tên tiểu tử này có thủ đoạn gì đây? Cái gì mà ngồi tù, rốt cuộc là có chuyện gì, nói rõ ràng xem nào.
Trấn Đông Hải ngạc nhiên, hỏi dồn dập Diệp Phàm.
- Thì là thế này, hôm ngày 15, tôi và….
Diệp Phàm đem hết chuyện nói lại một lượt.
- Khốn kiếp, chẳng phải thêm phiền phức sao? Anh đợi chút, tôi gọi điện thoại.
Trấn Đông Hải suýt chút nữa tức chết, tắt điện thoại đi rồi lại gọi điện thoại. Diệp Phàm tắt điện thoại rồi lại ngồi quay quay trên chiếc ghế quay của mình, rất thảnh thơi, Thái Chí Dương ngồi cạnh toát cả mồ hôi trán, vốn muốn trốn ra nhưng thấy Khúc Bạch Thu trừng mắt, không thể làm gì được.
Không lâu sau, Cố viện trưởng dẫn đến mười mấy kiểm sát viên, trên tay cầm một biên bản bắt giam. Khúc Bạch Thu cầm biên bản đó để lên bàn của Diệp Phàm nói:
- Nhìn rõ chưa, không phải là giả đúng không?
Diệp Phàm làm ra bộ cầm lấy tờ giấy xem, rồi lại sờ sờ, nói:
- Nhìn có vẻ là thật, anh xem, chữ ký của Viện trưởng Cố vẫn còn chưa khô mực này, ha ha.
Rồi hắn ta quay sang nhìn Khúc Bạch Thu nói:
- Đồng chí Khúc, đồng chí đừng hối hận nhé.
- Hối hận, Khúc Bạch Thu tôi không bao giờ làm chuyện gì hối hận.
Khúc Bạch Thu đắc ý lớn tiếng trả lời, nhìn Vệ Trọng nói:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, lập tức bắt về thẩm vấn.
- Khúc Bạch Thu, mời thần thì dễ nhưng tiễn thần thì khó đó.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Anh tự coi anh là thần, chó má thật.
Khúc Bạch Thu tức giận, nói ra câu thô tục, “ đi”.
Thái Chí Dương nhíu mày, Diệp Phàm tự động đưa hai tay ra, kiểm sát viên lấy còng ra còng tay Diệp Phàm.
- ấy, đừng chặt thế chứ, gẫy tay người ta thì anh cũng không đền nổi đâu.
Diệp Phàm thản nhiên nói, đã bị đeo còng lại còn giở thủ đoạn.
- Nói vớ vẩn, đi.
Kiểm sát viên trẻ tuổi nói, rồi kéo đi, điện thoại Khúc Bạch Thu bèn reo lên.
- Bạch Thu, đã bắt người chưa?
Giọng nói hấp tấp vội vàng trong điện thoại,
- Bắt rồi, đang chuẩn bị giải đi.
Khúc Bạch Thu hơi ngạc nhiên, cảm giác có biến cố gì đó. Nghi ngờ người vừa gọi điện thoại cho Diệp Phàm. Nhưng anh ta tự tin làm chắc chắn rồi, tin tưởng Khương Nhất Lâm đã quyết định việc này.
- Lập tức thả người, các anh quay về ngay, việc này không nhắc lại nữa.
Khương Nhất Lâm vội vã nói.
- Tại sao?
Khúc Bạch Thu hừm nói, mặt tối sầm.
- Không vần hỏi tại sao, lập tức thả người, rời khỏi Cục công an thành phố Ngư Đồng ngay lập tức, đây là mệnh lệnh.
Khương Nhất Lâm càng quả quyết.
- Không được, tôi sẽ thẩm tra trước rồi mới nói. Bí thư Khương, việc của thành phố Triều Hồ sẽ có chút khó làm.
Khúc Bạch Thu lại giở chiêu đó.
- Anh Khúc, đây là lệnh của cấp trên, anh nhanh chóng thả người, người đó đằng sau còn có người hỗ trợ, tôi không quyết định được.
Khương Nhất Lâm nhẹ giọng nói, mờ mịt ám chỉ có người khác đứng sau chuyện này.
- Là ai?
Khúc Bạch Thu không yên tâm, hỏi đến tận cùng.
- Cái gì không nên hỏi thì không hỏi, anh Khúc, lập tức quay về ngay, đừng nhiều lời.
Khương Nhất Lâm hừ nói.
- Tôi đã bắt rồi, giờ lại bảo tôi thả người như thế còn ra thể thống gì, hơn nữa tôi đã nói rồi, không bắt người thì tôi không phải họ Khúc.
Khúc Bạch Thu trình bày.