[Dịch] Quan Thuật
Chương 1262 : Phí gia có cao nhân.
Ngày đăng: 20:26 15/09/19
Lúc này, Phí Tam Độ đứng dậy, vẽ một vòng tròn chừng ba mét ở phía đông sân vận động.
Diệp Phàm cười nói:
- Cô gái, có phải chúng ta tỷ thí ở trong vòng tròn này không?
- Con mắt của anh rất chuẩn, nếu như anh không bị bật ra khỏi vòng tròn, thì anh thắng, Phí Điệp Vũ tôi sẽ châm rượu cho anh.
Phí Điệp Vũ thản nhiên cười nói. Không lâu sau có hai cố gái mang một chiếc đàn cổ bóng loáng đến, giống như làm bằng trúc, nhưng không phải.
Không lâu sau, tiếng đàn vang lên. Không ngờ, Phí Điệp Vũ lại có thể sử dụng được chiếc đàn cổ như vậy, khiến cho Diệp Phàm phải giật mình kinh hãi, hắn bắt đầu chăm chú lắng nghe.
Lúc mới đầu, cho nên tiếng đàn đầy du dương, Diệp Phàm chăm chú lắng nghe giống như đang thưởng thức.
Những đại gia, công tử bốn phía đều đang lắng nghe, nhưng sự tò mò lớn hơn thực tế. Hơn nữa, ai cũng hơi nhíu mày, cho rằng cô gái tên Điệp Vũ này không ngờ lại dùng tiếng đàn để mê hoặc người khác như vậy.
Những cảnh như vậy, chỉ có ở trên TV, còn thực tế có ai lại lấy tiếng đàn làm vũ khí công kích như vậy đâu.
Tuy nhiên, ba phút qua đi, tiếng đàn đấu chuyển, Diệp Phàm giống như bị rơi vào hoàn cảnh hai quân quyết đấu, tiếng đàn có vẻ quỷ dị, làm động cả đất trời.
Lắng tai nghe, chiếc đàn cổ này lại phát ra những âm thanh rầm rầm, tiếng trống tùng tùng, tiếng đao kiếm va chạm nhau, tiếng người hò hét chói tai, nhưng đến chỗ thung lũng thì lại giống như chẳng có gì.
Không lâu sau, từ tĩnh dần chuyển sang động, có tiếng hát ai oán não lòng, tiếng truy đuổi, tiếng gầm rú…
Diệp Phàm dần dần bị dẫn vào một loại ảo ảnh kỳ dị, nhìn quanh bốn phía, phát hiện những công tử, đại gia ban nãy còn nhíu mày thì giờ đã đều mơ mơ màng màng cả.
Hình thái của ai cũng quái dị. Các cô gái, có người đang che miệng rưng rưng, có người cầm một khăn tay giống như muốn lau nước mũi, tuy nhiên, cứ giữ chiếc khăn mà không làm gì khác, thời gian giống như dừng lại ở thời khắc này vậy.
Diệp Phàm biết cái này là vì Phí Vũ Điệp tập trung tiếng đàn dồn về phía mình, những người còn lại chỉ có một chút thôi. Xem ra, kỹ thuật đánh đàn của Phí gia này quả nhiên thần bí vô cùng.
Tuy nhiên, nghe tiếp Diệp Phàmcảm thấy có chút khó chịu, tiếng kim loại va chạm nhau rất chói tai, giống như mình đang ở trong một chiến trường thời cổ đại vậy.
Mấy phút sau, Diệp Phàm tìm được một số cửa, cảm giác thủ pháp sử dụng loại đàn này giống như ‘Hóa âm mê thuật’ của sư phụ Phí Phương Thành. Thực chất, đều là tập chung nội kình vào một chỗ rồi bộc phát đi ra.
Khi dùng miệng phát ra, thì tốc độ rất nhanh, mà dùng tiếng đàn bạo phát thì phạm vi lại rất rộng, hơn nữa rất lâu. Dưới đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm, phát hiện trên trán của Phí Vũ Điệp đã bắt đầu có mồ hôi, xem ra cô cũng mất sức khá nhiều rồi.
Diệp Phàm bình tĩnh đứng trong vòng, hắn bị đẩy ra 2m so với vị trí cũ chính là do phen gẩy đàn ‘cuồng loạn’ của Phí Điệp Vũ ban nãy.
Thấy Diệp Phàm vẫn bình tĩnh như vậy, Phí Vũ Điệp cảm thấy rất mất mặt. Đột nhiên cắn răng một cái, ngón tay càng gảy mạnh hơn, những tiếng chói tai giống như một viên đạn bay về phía Diệp Phàm.
- Hừ!
Diệp phàm hừ một tiếng, nội kình tám phần tập hợp thành hóa âm mê thuật, bạo phát về phía Phí Vũ Điệp.
- Ba…a!
Một tiếng lanh lảnh vang lên.
Sự cố xảy ra rồi, Phí Vũ Điệp thân mình không trụ được, liền bật về phía sau.
Người nhà Phí gia sợ tới mức kêu lên. Trong giây lát, Diệp Phàm đã kịp bước lên, vươn tay ôm lấy Phí Vũ Điệp.
Tất nhiên đó là vì lòng tốt mà thôi.
Ngón tay vừa chạm đến hông Phí Vũ Điệp, cảm thấy bên tai truyền đến âm thanh ken két, dưới đôi mắt chim ưng của mình, Diệp Phàm có chút hoảng sợ, vì phát hiện thấy viên hình tròn, màu trắng giống như quân cờ vây ném lao đến, hơn nữa còn phân thành ba điểm trên, giữa, dưới mà ném đến, đâm phá không khí, phát ra những âm thanh sắc nhọn.
- Cao nhân.
Trong giây lát, Diệp Phàm đã bình tĩnh trở lại, tiểu lý đao trên cổ tay liền bắn về phía những viên hình tròn kia.
- Ba…a
Ba tiếng vang lên, tiểu lý đao và ba viên hình tròn kia đều nổ tung, vỡ vụn.
- A..a
Đúng lúc này, từ một căn nhà trúc cách đó hơn trăm mét truyền đến một âm thanh.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm thấy lực phản chấn truyền đến rất lớn, thân mình không ngờ cũng bị đẩy về phía sau.
Cái này nguy rồi, bởi vì Phí Điệp Vũ bị lao xuống, Diệp Phàm biến thành cũng bị kéo theo.
Diệp Phàm xoay người, ôm lấy Phí Điệp Vũ. Bịch một cái, hai người cũng ngã xuống đất, bỗng chốc Diệp Phàm biến thành chiếc đệm bằng thịt người của Phí Vũ Điệp.
May mắn đất ở võ trường này cũng mềm, cảm giác chỉ giống như va chạm mạnh một chút mà thôi. Lúc mở mắt ra, phát hiện đôi lông mày cong vút của Phí Vũ Điệp thiếu chút nữa thì thẳng rồi.
- Xin…xin lỗi, tôi lỡ tay.
Diệp Phàm cười cười, tuy nhiên, thằng nhãi này vẫn có chút ‘vô lại’, không ngờ vẫn muốn ôm Phí Vũ Điệp mà không chịu buông tay. Còn về mấy công tử kia vẻ ghen tỵ đương nhiên hiện rõ lên mặt rồi.
Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên lập tức ngây người, chợt, hai người liếc nhìn nhau một cái, vẻ mặt đáng khinh cùng lộ rõ.
- Anh…Sợi dây chuyền của anh lấy đâu ra vậy?
Phí Điệp Vũ như mơ màng, không ngờ vẫn theo vòng tay của Diệp Phàm ngã xuống đất, nhưng ánh mắt cô bỗng dừng lại trên cổ Diệp Phàm.
- Dây chuyền…
Diệp Phàm giật mình, bụng nghĩ chẳng lẽ Phí Điệp Vũ có quen đại bá Phí Thanh Sơn hay sao.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
“Ai làm hỏng chuyện tốt của mình thế này…”
Diệp Phàm trong lòng tức giận mắng một tiếng, rồi đứng dậy nghe điện thoại. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Vương Triều:
- Anh Diệp, mời lập tức quay về ngay, vụ án có bước đột phá lớn, có nhiều việc quan trọng cần anh phải đích thân xử lý.
Diệp Phàm xoay người, nhìn Phí Điệp Vũ, cười nói:
- Rất xin lỗi, tôi có việc gấp, phải đi trước đây.
- Này, anh còn chưa nói cho tôi biết sợi dây chuyền của anh…
Phí Điệp Vũ chạy theo hỏi.
- Là một ông lão tặng cho tôi, hình như là họ Phí, bây giờ tôi không có thời gian để nói chuyện với cô nữa, tôi đi đây.
Diệp Phàm gọi Lang Phá Thiên, Thiết Chiêm Hùng, ba người vội vàng bỏ đi. Còn người nhà Phí gia, vì Phí Vũ Điệp thua, nên cũng chẳng còn mặt mũi nào ngăn người lại nữa.
Còn về phần mấy đại gia, công tử, thấy người của Phí gia không tỏ thái độ nên bọn họ đương nhiên chẳng dại ǵ mà tự chuốc vạ vào thân.
- Tôi phải về nhà hỏi một chút.
Phí Điệp Vũ mặt đỏ ửng, Diệp Phàm phát hiện trên cổ cô không ngờ cũng có mộ sợi dây chuyền giống của mình.
- Chị Điệp, cố cho gọi chị.
Lúc này, Phí Thảo Thảo và Ninh Hòa chạy tới gọi. Thực ra, theo vai vế thì Ninh Hòa Hòa còn là cô của Phí Thảo Thảo và Phí Điệp Vũ, tuy nhiên Phí Thảo Thảo thường chỉ gọi là chị chứ không gọi là cô, mà Ninh Hòa Hòa cũng gọi Phí Điệp Vũ là chị. Thực tế ba người tuổi tác cũng tương đương nhau. Kiểu xưng hô này có phần hơi loạn.
Không lâu sau bước vào lầu trúc, bên trong được bài trí vô cũng đơn giản, tất cả đồ dùng đều được làm bằng trúc. Ghế trúc, bàn trúc, giường trúc, một bàn cờ vây bằng trúc…Một ông lão bị liệt nửa thân đang ngồi trên xe lăn, mặt bàn có chút giống với Phí Thanh Sơn. Lúc này ông lão đang mơ màng nhìn vào bàn cờ.
- Cố, cố gọi cháu?
Phí Điệp Vũ có chút câu nệ, nhỏ giọng hỏi.
- Ừ! Điệp nhi, ngồi đi.
Ông lão khoát tay, chỉ vào chiếc ghế trúc đối diện nói.
- Cố, cháu pha cho cố chén trà.
Phí Điệp Vũ xoay người đi pha trà.
- Chàng trai vừa nãy tên là gì vậy?
Ông lão hỏi.
- Diệp Phàm, nghe nói xuất thân từ huyện Cổ Xuyên, thành phố Mặc Hương, tỉnh Nam Phúc. Cha là trưởng phòng lao động huyện, mẹ là giáo viên. Trong nhà còn có một anh trai, một em trai và một em gái nữa.
Phí Điệp Vũ nhỏ giọng đáp, nhìn ông nội một cái, lại nói:
- Cố, có phải cháu đã làm sai điều gì không?
- Sai mà lại không sai, chỉ là có chút kỳ lạ.
Ông lão sắc mặt bình tĩnh, lắc lắc đầu.
- Cháu không phát hiện ra điều gì sao?
- Phát hiện, trên cổ hắn có đeo một chiếc dây chuyền, giống như chiếc dây chuyền của cháu.
Phí Điệp Vũ hơi đỏ mặt, nói.
- Chẳng lẽ, ông nội Thanh Sơn của cháu tặng cho cậu ta?
Ông lão nhìn Phí Điệp Vũ một cái, ánh mắt kỳ lạ hiện lên rồi biến mất.
- Cháu không rõ lắm, có lẽ là cháu nhầm, những chiếc vòng cổ tương tự trong thiên hạ còn rất nhiều. Hơn nữa, vừa rồi cháu chỉ nhìn thoáng qua, không nhìn kỹ.
Phí Điệp Vũ vội vàng giải thích một chút.
- Vòng cổ có thể tương tự, nhưng vừa rồi khi tỷ thí, chẳng lẽ cháu không phát hiện ra điều gì hay sao?
Lão già nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, hỏi.
- Người đó nội kình vô cùng mạnh, Điệp nhi không phải đối thủ của hắn.
Phí Điệp Vũ ngượng ngùng, nói.
- Ha ha, người này có thân thủ thất đẳng, cháu đương nhiên không phải là đối thủ của cậu ta. Đối với cao thủ ngũ đẳng, Âm ba công của cháu đều có thể hạ được. Còn đối với cao thủ thất đẳng, lúc người ta không đề phòng thì cháu có thể khiến cho họ bị mê hoặc trong phút chốc, chứ không mê hoặc được lâu.
Cái này không phải là điểm đáng ngờ chính, mà hình như, chàng trai này cũng biết dùng ‘Hóa âm mê thuật’ của Phí gia chúng ta.
Vừa rồi, tiếng ‘sát’ kia của cậu ta chính là đã đem nội kình Hóa âm mê thuật tập trung trong miệng rồi mới bạo phát đi ra.
Cho nên, mới làm cho cháu chịu phản chấn của âm ba, mà tạm thời bị rơi vào trang thái mơ màng. Lúc bắt đầu, ta tưởng cậu ấy muốn đả thương cháu, cho nên tung ra ba miếng bạch tử, không ngờ thằng nhóc này rất có năng lực, lại dùng cả ‘Tiểu lý đao’ của nhà họ Phí chúng ta.
Có thể người này có quan hệ với Thanh Sơn. Có lẽ cậu ta là đệ tử mà Thanh Sơn thu nhận.
Ông lão mỉm cười nói.
- Người đó nghe nói mới có 24 tuổi, làm sao lại có thân thủ thất đẳng được? Cái này quá nghịch thiên rồi.
Phí Điệp Vũ có chút không tin.