[Dịch] Quan Thuật
Chương 1281 : Phó chủ tịch Đường dạy bảo
Ngày đăng: 20:26 15/09/19
Còn Lã Bột Toàn thì muốn làm cho xong quảng trường Thế Hào, nói thật, cũng chẳng phải cái gì lớn, nói trắng ra, còn có chút thiệt hại. Nhưng, Lã Bột Toàn vì chiến tích, cũng không để ý quá nhiều.
- Chung Vệ Căn tin phong thủy, vậy chúng ta tìm một thầy phong thủy nổi tiếng đến phản bác ông ta một chút, nói ngược lại là được, cũng có thể làm loạn nhận thức lý luận trong lòng Chung Vệ Căn.
Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ, nghĩ đến đại sư phong thủy nổi tiếng Trung Quốc Trương Đạo Lâm, trong lòng Diệp Phàm có chút áy náy.
Lần trước ở thị xã Đức Bình đại sư Trương đã giúp mình thu phục thôn Đại Vũ xã Đức Bình, còn con gái ông ta bị thị tộc Kim Hàn Quốc hại, đến nay chân cẳng vẫn còn bất tiện, dù mình đã châm cứu nhiều lần, nhưng vẫn chưa thể đi lại như người bình thường được, vẫn phải chống nạng.
Cho tới giờ công việc bận rộn, Diệp Phàm vẫn chưa đi Hàn Quốc giúp đại sư Trương giải quyết chuyện này được. Trước đây còn lo lắng công lực mình không đủ, nhưng hiện nay đã là thất đẳng đỉnh rồi, hẳn là có đủ năng lực giải quyết chuyện này nhưng vẫn mãi chưa làm, trong lòng dĩ nhiên áy náy.
Tuy nhiên, Trương đại sư cũng không tệ, nhìn con gái ngày một tốt hơn tâm tình cũng tốt, nên cũng chẳng thúc giục Diệp Phàm.
Cho nên, hiện nay vừa nghĩ đến năng lượng của Trương đại sư, trong lòng Diệp Phàm tự nhiên cảm thấy không phải. Chuyện lần trước còn chưa giúp người ta giải quyết xong, giờ lại định làm phiền người ta, kể ra trong lòng Diệp Phàm mà không áy náy thì có còn lương tri nữa không?
Diệp Phàm nghĩ lần này giải quyết chuyện Phó Chủ tịch thành phố Chung xong nhất định phải đi Hàn Quốc một chuyến. Hơn nữa, trong lòng Diệp Phàm cũng tức giận, đám Triều Tiên dựa vào cái gì mà dám ngông nghênh trước mặt đại gia Trung Quốc mênh mông chúng ta. Dĩ nhiên, chuyện đi Hàn Quốc giáo huấn Kim gia Diệp Phàm trong lòng đã dự định xong rồi.
- Ừ, làm vậy cũng được, nhưng thầy phong thủy nổi tiếng không dễ tìm.
Lý Long liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Kỳ thực, dương không được thì dùng âm cũng được. Chẳng hạn làm cho ngôi nhà cũ đó tệ đi, chẳng hạn như đồn thổi có ma quỷ xuất hiện gì đó. Có lẽ lão Chung sẽ tin mà chuyển đi thôi.
- Không ổn, một là chúng ta làm chưa chắc người ta đã tin. Vì người ta đã mời nhiều thầy phong thủy nổi tiếng đến xem rồi. Xã hội này, lời nói dối mà nhiều người nói thì cũng thành chân lý.
Cho nên, thời điểm này cực kỳ quan trọng, bảo người đến giở tròn, người ta sẽ cho rằng là do Lã Bột Toàn đang giở trò quỷ.
Hơn nữa, dù chúng ta là Chung gia bỏ đi rồi, cũng chẳng dễ nói với Lã Bột Toàn chuyện này, nói chung là chẳng có ý nghĩa gì cả.
Diệp Phàm lắc đầu, lại cười nói:
- Về thầy phong thủy tôi cũng không gấp, những người này dù nói tính cách quái lạ nóng nảy hơn người thường, nhưng, luôn có điểm yếu có thể nắm được. Trương Đạo Lâm là được rồi, người này anh nghe qua chưa?
- Trương Đạo Lâm, chính là đại sư trắc địa cho Bộ tài chính sao?
Lý Long trong lòng cả kinh, hỏi.
- Đương nhiên, ha ha.
Diệp Phàm thản nhiên cười.
Lý Long cười nói:
- Anh Diệp dùng cách gì để lung lạc ông ta, tôi đây cũng hơi tò mò. Kỳ thực những người này đều được người ngoại giới xưng là cao nhân. Nghe nói những cán bộ cấp tỉnh ra mặt, nói chuyện không đúng khẩu vị của ông ta thì không mời được đại sư chân chính, quá khó mời!
- Haha, vừa hay tôi lại nắm được chút chuyện nhỏ của ông ta trong tay. Chân của con gái ông ta bị gia tộc Kim của Hàn Quốc làm bị thương. Tôi đang châm cứu cho cô ấy.
Diệp Phàm khẽ mỉm cười.
- May mắn quá!
Lý Long lắc đầu có chút cảm thán,chợt nói thêm:
- Còn về Bí thư Lã Bột Toàn của quận Triều Dương, người này chúng ta cũng có thể nắm được điểm yếu.
- Ừ, nói thử đi, điểm yếu gì?
Diệp Phàm cũng hứng thú.
- Điểm yếu của người này là con trai ông ta Lã Phong. Nghe nói anh ta có mở một công ty “Đại Địa” khá uy phong, tại sao gọi là đại địa, vừa nghe cái tên này, đã biết là kinh doanh đất đai rồi. Đại địa thì là đất đai thôi!
Lý Long cười thần bí.
- Làm đất đai, chẳng lẽ gã ngầm dùng uy quyền của cha để ép xuống. Phương diện đất đai, phê duyệt sai quy định, giao dịch ngầm, đầu cơ đất đai…
Chắc hẳn “Công ty đại địa” kia chỉ là cái vỏ công ty, kỳ thực chuyên buôn bán qua tay. Mua đất của nhà nước giá thấp, sau đó bán cho chủ đầu tư khai thác bất động sản kiếm thành lợi nhuận lớn đúng không?
Nghe nói từng có con của một cán bộ mua một m2 đất giá một ngàn, mua về một mảnh lớn, cuối cùng sang tay, một m2 thành hai ba chục ngàn.
Kiểu trung gian lợi nhuận gấp mấy chục lần này có thể nói là món lãi kếch sù. Đây chính là biểu hiện trực tiếp nhất của biến quyền thành tài.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Đúng là như vậy, dù nói cán bộ đó sau này bị đối thủ chơi ngầm, việc này phơi ra ánh sáng, nhưng từ đó có thể thấy, phương diện giám sát của chính phủ chúng ta còn yếu kém ở nhiều mặt. Quyền lực cán bộ quá lớn, sinh ra hủ bại, hoặc là bản thân cán bộ tốt, nhưng người nhà của ông ta lại hủ bại.
Lý Long cũng thở dài.
- Không phải là yếu kém, căn bản là không có. Bên giám sát cũng là người của chính phủ, lãnh đạo làm chuyện xấu, bọn họ làm sao dám đi giám sát chuyện xấu của lãnh đạo được? Hiện nay dù hô cao khẩu hiệu dân chủ, nhưng, dân chủ chỉ là khẩu hiệu, thực sự muốn thành hiện thực, khó lắm. Cho nên, bộ phận giám sát nhất định phải độc lập thì mới có thể có tác dụng giám sát được. Tôi thấy, phải làm trong sạch bộ máy chính trị như Hồng Kông thì mới có hiệu quả.
Diệp Phàm hơi lắc đầu.
Lập tức khoát tay nói”
- Không nói nữa, những thứ nhàm chán đó, coi như là tật từ xưa đến nay, vì vậy, cũng không phải một mình anh hay tôi có thể thay đổi được. Thay đổi phải có quá trình, cứ từ từ đi, pháp chế kiện toàn, thì chuyện này cũng sẽ tốt hơn. Nhưng, tôi muốn hỏi anh, trong lớp huấn luyện của tôi có đồng chí tên Tần Thiên Minh, hiện làm lớp trưởng, nghe nói là có quan hệ với Phó chủ tịch quân ủy Tần?
- Tần Thiên Minh?
Lý Long thì thào một chút, chợt nghĩ ra, cười nói,
- Người này là cháu của Tần Chí, cháu ruột, không phải cháu họ.
Nói ra tên của cha anh ta chắc là anh biết, ông ấy là Tần Đại Hòa, em ruột của Phó chủ tịch Tần, hiện nay đảm nhiệm chính ủy ở Báo Săn Thủy Châu.
Chắc anh đã nghe anh Thiết nói đến Ủy viên Tần Chính, còn Tần Thiên Minh là Phó tổng giám đốc “Tập đoàn Long năng quốc tế”, dĩ nhiên là một quan lớn cấp Thứ trưởng.
Nhưng, công ty điện lực “Tập đoàn Long năng quốc tế” là một trong những tập đoàn dưới hình thức quốc gia. Là doanh nghiệp nòng cốt được Quốc vụ viện phê chuẩn, là thí điểm công ty cổ phần quốc gia và là cơ cấu được quốc gia trao quyền đầu tư, là một trong 500 doanh nghiệp lớn thế giới, tài sản cực lớn, hơn 30% trạm điện lớn nhỏ của nước ta đều là do tập đoàn bọn họ xây dựng.
- Người đó sống thế nào?
Diệp Phàm vừa nghe thấy hứng thú.
- Sống à, kể ra không mặn cũng chẳng nhạt. Anh ta không phải loại công tử thế gia càn rõ, nhưng, thế gia vẫn đem lại cho anh ta cảm giác mình ưu tú hơn người thường. Cảm giác này có lẽ không phải là anh ta cố ý làm, mà là cảm giác tự nhiên. Nhưng, muốn đưa anh ta vào trong vòng tròn, cũng tương đối khó. Chỉ là, anh ta với anh là bạn học cùng lớp, cũng có thể thử tiếp xúc xem sao. Dù không thể dung nhập vào vòng tròn, nhưng cũng chẳng thiệt thòi gì đúng không nào?
Lý Long cười cười.
- Ừ, tôi nghĩ, trong tỉnh muốn làm thủy lợi. Giao tiếp với người này cũng là một trợ lực lớn. Hoặc là đầu tư trạm điện thoại xuống địa phương mà anh quản lý, cái đó cũng hết mấy trăm triệu, đúng là thần tài mà!
Diệp Phàm cảm thán nói.
- Ừ, công trình vài trăm triệu đối với Chủ tịch địa khu, Chủ tịch thành phố mà nói là khoản tiền lớn, nhưng đối với Tần Thiên Minh như anh ta, chỉ cần một nét bút đã có thể quyết định được, có tiền, chính là chiêu bài của “Long năng quốc tế”.
Lý Long cười gật đầu.
- Hơn nữa, còn có hai lớp phó, là Đường Lâm và Yên Phi. Tôi thấy hình như Tần Thiên Minh không qua lại với Đường Lâm, có phải giữa hai người trước kia xảy ra chuyện gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đường Lâm, người này không đơn giản.
Lý Long nói.
- Không đơn giản, đích xác không đơn giản, hơn 40 tuổi, thứ trưởng bộ giáo dục. không có chỗ dựa sau lưng, hẳn không thể có chuyện này.
Diệp Phàm gật đầu.
- Cái danh này không có gì cả, mấu chốt là người này chính là em trai của Hiệu trưởng trường Đảng trung ương Phó chủ tịch Đường Hạo Đông.
Lý Long vừa nói, trong lòng Diệp Phàm quả thực có chút chấn động.
Nên biết, theo quy cũ ngầm của nước cộng hòa, Phó chủ tịch Đường Hạo Đông, ủy viên thường vụ bộ Chính trị, lãnh đạo chân chính cấp quốc gia. Là người nối nghiệp mà Chủ tịch Trấn Sơn Hà đang bồi dưỡng. Thời cổ đại gọi là thái tử, khó trách mặt Đường Lâm lại ngông nghên như vậy, có gia thế như vậy sao có thể không kiêu ngạo được chứ?
- Ồ! Thì ra là vậy!
Diệp Phàm gật đầu, có chút chua xót.
- Yên Phi thì tôi không rõ lai lịch lắm.
Lý Long nói, nhìn Diệp Phàm một cái, đưa một xấp tài liệu lên:
- Đây là toàn bộ tài liệu chính xác Lã Phong con của Lã Bột Toàn đã vi phạm quy chế, chỉ dựa vào cái này, chúng ta hoàn toàn có thể đưa Lã Phong vào tù ăn cơm vài năm rồi. Cái này, tôi giao cho anh, nếu anh cho rằng dùng được thì cứ dùng.
- Cảm ơn người anh em, phiền anh quá!
Diệp Phàm hơi ngượng ngùng nhận tài liệu.
- Anh, mấy hôm trước biểu hiện của Chủ tịch Trấn hơi lạ đúng không?
Đường Lâm ngồi trên sofa, có chút câu nệ hỏi Đường Hạo Đông. Đường Lâm dù nói là em ruột của Đường Hạo Đông. Nhưng hai người tuổi cũng suýt soát nhau.
Đường Hạo Đông hiện tại là Ủy viên thường vụ bộ chính trị trung ương, Bí thư ban thư ký trung ương, Phó chủ tịch nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, hiệu trưởng trường Đảng trung ương. Sao em trai Đường Lâm này chủ mới làm Thứ trưởng bộ giáo dục.
Đường Hạo Đông gây áp lực rất lớn cho Đường Lâm, cho nên, dù là trước mặt người ngoài Đường Lâm thể hiện rất quy củ, có khi hơi cao ngạo, nhưng, mỗi lần thấy anh trai, Đường Lâm tương đối sợ, có thể dùng mèo thấy chuột để hình dung vẫn còn chưa đủ.
- Hừ!
Đường Hạo Đông hừ một tiếng, coi như cảnh cảo Đường Lâm, liếc mắt chăm chú nhìn em trai, sau đó mới nói:
- Chú nói vậy là sao, sao có thể nói về Chủ tịch như vậy, nhớ cho kỹ, sau này không được nói bậy. Chủ tịch biểu hiện kỳ lạ thế nào, chú nói tôi nghe?
- Cái này… cái đó…
Đường Lâm lập tức im lặng, thì thào một lúc, như học sinh bị phạt, rất căng thẳng.
- Tiểu Lâm, giờ chú đã là quan lớn cấp Thứ trưởng rồi, mỗi lời nói hành động vô cùng quan trọng. Có thể, tiền đồ chính trị của cậu có thể mất hết vì một câu nói. Nghĩ đi, câu nói của cậu mà rơi vào tai chủ tịch, ông ấy sẽ nghĩ gì, rất không thích hợp.
Đường Hạo Đông giọng điệu nhẹ nhàng hơn, cũng hiểu là mình đã đem áp lực quá lớn cho em trai.