[Dịch] Quan Thuật

Chương 1731 : Vô cùng lo lắng

Ngày đăng: 20:28 15/09/19

Thực sự là không có nữa mà, không tin Chủ tịch thành phố có thể gọi công an đến kiểm tra. Tài khoản của Cục tài chính ở ngân hàng ấy, kiểm tra một cai là biết ngay thôi. Lưu Nhất Tiêu thấp giọng. -Nếu thực sự không có thì thôi vậy, thế này đi, không phải anh nói mấy hôm trước mới cấp cho khe suối Vượng Phu 200 triệu sao. Khoản tiền này chắc chắn chưa dùng hết. Mới có vài ngày mà. Vậy anh cứ rút 40 triệu trong khoản tiền đó cấp cho tập đoàn Thuận Hoa đi. Chờ anh xoay được tiền thì lại tiếp tế cho khe suối Vượng Phu sau. Chuyện này, vẫn do anh xử lý nhé. Tôi lập tức bảo người của Thuận Hoa đến lấy, anh lập tức xử lý đi. Đương nhiên, chuyện chuyển tiền chỉ có lần này thôi đấy. Khe suối Vượng Phu là công trình lớn của thành phố, không thể làm lỡ. Anh mau chóng xoay tiền trả lại đi. Diệp Phàm hừ nói. -Chủ tịch thành phố, cấp cho người ta rồi, sao lấy lại được nữa? Hơn nữa, chỉ huy công trình khe suối Vượng Phu sẽ không đồng ý đâu. Cái này, tiền đã đến miệng người ta rồi, sao mà kêu người ta nôn ra lại được chứ. Lưu Nhất Tiêu kêu khổ. -Chuyện này, tôi tin đồng chí Lưu Nhất Tiêu thần tài của thành phố chắc chắn sẽ làm được. Sao người ta dám không nể mặt anh chứ. Cho nên, anh làm nhanh đi. Hạn cho anh làm xong trong một ngày, làm không được thì không cần nói nhiều nữa, haha. Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười hai tiếng, gác điện thoại. -Mẹ kiếp, một ngày! Bên kia đồng chí Lưu Nhất Tiêu sau khi gác máy đã quăng một câu thô tục, suýt chút nữa đã đập bể điện thoại rồi. Ngẫm nghĩ lại, Diệp Phàm nhấc điện thoại gọi cho Phạm Cương, dặn cậu ta âm thầm điều tra các khoản thu chi của Cục tài chính thành phố. Hiện tại Lưu Nhất Tiêu đã lộ mặt đối đầu với mình, vậy phải kiên quyết chèn ép y mới được. Bằng không, sau này chức Chủ tịch thành phố của mình cũng khó mà làm được. -Tới rồi? Lam Tồn Quân đứng trước cửa, thấy Diệp Phàm xuống xe, gật đầu, nói: -Chúng ta đổi chỗ đi, chỗ này không thích hợp. -Đổi chổ? Chỗ nào? Diệp Phàm cảm giác có chút không ngờ. -Dãy núi sau Kim Mã tự có một mảnh đất lớn, ít người qua lại. Lam Tồn Quân nói. Diệp Phàm gật đầu ngồi vào xe vừa muốn xem thử thằng nhãi này muốn chơi trò gì. Tới đỉnh núi, thấy Vương Nhân Bàng sớm đã đứng chờ cạnh ao. Trên đỉnh núi có một hồ nước thiên nhiên, chắc hẳn do núi va chạm với cái gì đó tạo thành. Mảnh đất rộng trên trăm mét. Diệp Phàm nhìn xung quanh một lát, chẳng phát hiện có ai khác. Trong lòng nghĩ chắc hẳn thằng nhãi Lam Tồn Quân này sợ mất mặt, nên mới tìm chỗ hẻo lánh như vậy. -Vương tiên sinh, chúng ta đấu ở trong ao nhé? Lúc này, Lam Tồn Quân liếc mắt nhìn Vương Nhân Bàng nói. -Thủy chiến, cũng được! Vương Nhân Bàng thản nhiên cười nói, thừa dịp Lam Tồn Quân không để ý, còn trừng mắt về phía Diệp Phàm. Thấy Lam Tồn Quân lấy từ balo trên lưng một bộ quần áo giống như đồ lặn. -Chủ tịch thành phố Diệp, tôi công kích hắn phía dưới, anh phía trên. Chúng ta đánh từ hai phía, tôi không tin hắn chịu được. Lam Tồn Quân sớm đã có dự định, mặc đồ lặn chắc là để tiện hành động trong nước, quỷ tâm không ít nhỉ! Diệp Phàm gật đầu, ba người xuống hồ. Nước trong hồ không sâu, có thể thấy được đá dưới đáy. Tuy nhiên, cũng sâu khoảng ba bốn mét. Ba người đều là cao thủ, chân giẫm trên nước cũng chẳng hề chìm xuống đáy. -Tôi ra tay trước. Lam Tồn Quân rống lên như sư tử nước, lao thẳng vào Vương Nhân Bàng. -Haha. Diệp Phàm cười rồi đấm một đấm về phía Vương Nhân Bàng. Tư thế tương đối mạnh. Chạm vào nước vang tiếng chấn động rầm rầm, trong làn nước nắm đấm của ba cao thủ lẫn vào nhau, lập tức nước phun lên như suối phun. Lam Tồn Quân công kích bên dưới của Vương Nhân Bàng, Diệp Phàm đưa nắm đấm về phía thân trên của Vương Nhân Bàng. Hai bên đấu với nhau mấy chục hiệp, Vương Nhân Bàng sớm đã thở hồng hộc. Thằng nhãi này vội chớp mắt với Diệp Phàm, ý hỏi ông em đánh thật à, đánh nữa là không chịu nổi đâu. Diệp Phàm khoát tay, ý là phải đánh một trận, đang hứng mà. Đồng chứ Vương Nhân Bàng ngoài cách trợn mắt ra chẳng còn cách nào khác. Sau đó, Diệp Phàm làm như thật. Đấm một đấm mạnh mẽ. Vương Nhân Bàng không còn cách nào khác, đành xuất toàn lực tiếp chiêu. Ba người như cá giãy trong hồ, chốc chốc nhảy lên không trung, lúc lại chui xuống đáy nước, vừa đánh vừa hét to ra chiều vui vẻ. Sau khi ba người lên bờ thì nhìn như ba con chó chết, nằm cả lên tảng đá. Nhìn nhau mấy lần, rồi bật cười ha hả. -Cậu xem cái bộ dạng gấu của cậu kìa? Vương Nhân Bàng chỉ vào Diệp Phàm cười mắng. -Anh cũng không khác gì đâu, đều là gấu cả! Diệp Phàm đáp lời. -Chúng ta đều là gấu hết! Lam Tồn Quân cười nói. -Tôi nói hai người nghe này, dừng lại ở đây thôi. Vì một người phụ nữ, đấu như vậy có đáng không? Diệp Phàm thấy lửa giận cũng bớt rồi, nên thản nhiên cười nói. -Haizz, hỏi thế gian tình là gì, khiến người ta cứ phải thề sống chết. Không giấu gì ha người, tôi cũng biết chuyện này chẳng ra làm sao, tôi quen Tô Lâm Nhi mấy năm rồi, nhưng mà dù có phải tức giận thế nào, tôi vẫn cứ nhớ cô ấy. Nếu trên đời này thực sự có nước vong tình, Lam Tồn Quân tôi nhất định phải mua về mới được. Lam Tồn Quân nói thật lòng. -Xem ra, anh Lam đúng là rơi vào lưới tình không thoát ra được. Yêu cô ấy như vậy, sao lại chia tay mấy năm trời. Mấy năm trôi qua, biển cả nương dâu, thay đổi lớn lắm. Tuy nhiên, cho tới giờ, tôi chưa thấy Tô Lâm Nhi có chuyện xấu gì. Chắc là đế giờ cô em Tô vẫn chưa quên được anh đúng không? Diệp Phàm mỉm cười trêu chọc. -Haizz, cũng chỉ vì một chuyện hiểu lầm. Lam Tồn Quân lắc đầu đau khổ. -Nếu biết là hiểu lầm thì cởi bỏ khúc mắc đi. Đàn ông con trai, , làm sai nên dũng cảm nhận sai, có hiểu lầm thì nên cởi bỏ. Thoải mái một chút, đời người ngắn ngủi được máy năm, phải cười mà sống mới đúng. Cả ngày mặt mày ủ dột là sao chứ? Vương Nhân Bàng hào hứng, tiện tay đưa túi du lịch lên, không ngờ moi được trong đó ba con vị nướng, ba chai rượu ném qua, cười nói: -Vịt nướng Toàn Tụ Đức chính hiệu đấy, Liêu Đông Thiêu Đao Tử. Đủ mãnh liệt đủ cay đủ vị, uống! -Haha, anh Bàng nghĩ chu đáo quá. Diệp Phàm thản nhiên cười nói. -Chủ tịch thành phố Diệp, tôi cảm giác hình như hai người quen nhau đúng không? Đồng chí Lam Tồn Quân càu nhàu nốc hên nửa bình Thiêu Đao Tử, vẻ mặt hồ nghi nhìn Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng. -Hahaha... -Việc này chủ yếu do anh mà ra, còn chúng tôi, chỉ là đáp ứng anh thôi mà. Diệp Phàm thản nhiên cười nói, điệu bộ cao nhân. -Mời anh Diệp giải thích giúp? Lam Tồn Quân chắp tay làm lễ nói. Lúc nãy gọi Chủ tịch thành phố, giờ đã gọi là anh Diệp, xem ra, quan hệ tình cảm đã thay đổi sâu sắc. -Anh Lam, chuyện này, nguyên do chắc là anh muốn giúp cậu em họ Lam Tín Trạch hả giận, cho nên, mới đặc biệt đến Hải Đông tìm tôi gây rắc rối. Gần đây anh có hàng loạt hành động, có phải là đều nhắm về tôi đúng không? Sau khi tôi biết được quan hệ của anh và Tô Lâm Nhi, vừa hay anh Bàng cũng đến Hải Đông. Cho nên, anh ấy mới ra mặt trêu chọc anh. Diễn cái màn ở Hội sở Tô thị. Sau đó, không ngờ là anh đến mời tôi hợp tác tấn công, mà tôi thì đang cần anh ủng hộ công tác mậu dịch của thành phố chúng tôi. Chúng ta có cầu thì có cung thôi. Nhưng, tôi tin, ba chúng ta sẽ trở thành bạn. Anh hùng cả mà, không làm bạn cũng tiếc... Nói xong, Diệp Phàm cười phá lên. -Xin lỗi, lúc đó đúng là có một nửa suy nghĩ này. Kỳ thực, kể ra cũng hổ thẹn. Tôi đến Hải Đông, nếu nói là vì cậu em họ, thì cũng chỉ là tiện đường thôi. Chủ yếu là nghe nói Chủ tịch thành phố Diệp anh ức hiếp Lâm Nhi của tôi. Lần đó Lâm Nhi đến văn phòng của người anh em bước ra cả một người ướt đẫm nước trà. Lam Tồn Quân nói. -Đúng là có việc này. Diệp Phàm gật đầu, liếc mắt nhìn Lam Tồn Quân một cái, cười nói: -Tô Lâm Nhi của anh không vừa đâu, cô này tính tình hung dữ lắm đấy. Hơn nữa, gần đây vì chuyện của Tô Ngưu Đản, nên cô ấy có ý kiến với tôi. Thường dùng thủ đoạn gây phiền phức cho Ủy ban nhân dân thành phố. Chính Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Tôi Phương kia cũng điều tra tôi đấy, đều là trò quỷ của Tô Lâm Nhi. Hơn nữa, gần đây những thương nhân ở Hải Đông có chút kích động nhỏ, không phải đều liên quan đến Tô Lâm Nhi sao. Tôi không thể không bội phục, một cô gái như Tô Lâm Nhi không ngờ lại có năng lượng lớn đến như vậy. Còn chuyện xảy ra trong văn phòng, chỉ là chút thủ đoạn nhỏ thôi. Lâm Nhi nhà anh lấy ché trà quăng vào tôi, tôi chỉ dùng thủ đoạn nhỏ, chén trà tự quay lại tạt ngược vào người cô ấy. Diệp Phàm thản nhiên nói. -Nên tạt! Lam Tồn Quân gật đầu, nói: -Lâm Nhi bản tính không ác, chỉ có điều tính cách xấu xa của nhà họ Tô đã nhiễm vào người cô ấy. Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi anh Diệp. -Xin lỗi là được rồi, chỉ có điều khi về anh có thể giải thích lại với Tô cô nương không? Diệp Phàm hỏi. -Haizz, cái này cứ từ từ. Lam Tồn Quân thở dài, bộ dạng có chút mất mát. -Nếu tin tưởng anh em thì cứ kể ra đi, có lẽ, chuyện của anh, chúng tôi có cách đấy. Lúc này, Vương Nhân Bàng ngồi cạnh nói. -Tô gia ở thủ đô chắc hai anh đều biết rồi. Lam Tồn Quân nói, nhìn Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng. -Là một gia tộc kinh doanh từ xa xưa, nghe nói là sản nghiệp trải khắp thế giới. Đặc biệt ở thủ đô Bắc Kinh, chính là nơi khởi nghiệp của Tô thị. Sản nghiệp Tô gia liên quan đến đủ các ngành sản xuất, có người nói, nếu tập đoàn Tô gia bãi công một ngày, chắc hẳn cả thế giới đều run rẩy chân tay. Cái này, đương nhiên cũng nói hơi quá. Chỉ có điều, có thể thấy được, Tô gia, quả có thể xưng là một phú ông. Vương Nhân Bàng thản nhiên cười nói, ngửa đầu hớp một ngụm Thiêu Đao Tử lớn. -Sản nghiệp Tô gia, theo như người trong nghề đoán, hẳn là không dưới ba chục tỷ. Theo tạo chí “Forbes” 10 tập đoàn giàu có trong bảng xếp hạng ảnh hưởng đến Trung Quốc có bóng dáng của Tô thị. Một gia tộc có sản nghiệp khổng là như vậy, vậy mà chẳng có ai tham gia vào chính trị, nhưng họ lợi dụng tiền của trong tay, hoàn toàn có thể gây ảnh hưởng lớn đến các chính khách. Ngày xưa có Thẩm Vạn Sơn, hôm nay lão Tô gia Bắc Kinh, hahaha. Diệp Phàm cười nói.